THÁNH TUYỀN TẦM TUNG - Trang 301

họ nắm giữ trong tay lẫn lực lượng đứng phía sau, viên đội trưởng tạm thời
là tôi còn lâu mới có thể sánh bằng. Thế nhưng, tất cả những mối lo nghĩ
lẫn bất an này, tôi không thể thổ lộ với bất cứ ai, cho dù là Tuyền béo cũng
không thể được. Bản thân cậu ta rõ ràng còn chưa kịp nguôi ngoai nỗi đau
vì sự phản bội đột ngột của Lâm Phương, chỉ dấu trong lòng không chịu nói
ra mà thôi. Tôi thật sự không thể nào bắt cậu ta phải gánh chịu thêm áp lực
của mình.

Tôi hít sâu một hơi, bảo với mọi người: "Người là sắt cơm là thép, dù

có lo lắng lẫn khó khăn đến mấy cũng là chuyện của ngày mai. Tất cả chờ
Lưu Mãnh tỉnh lại rồi quyết định sau, giờ chúng ta ra ngoài ăn vài miếng.
Vừa rồi tôi nhìn thấy người nguyên thủy đang nướng thịt rừng ở ngoài. Mọi
người thử ngửi xem, chẳng phải mùi thịt nướng đang bay vào đấy sao."

Tuyền béo nghển cổ, nuốt nước miếng đánh ực một cái: "Cậu không

nói thì quả thật không ngửi thấy. Đúng là mùi thịt nướng! Nào nào, mọi
người mau ra ăn thôi. Bữa tiệc nướng thịt rừng nhiệt đới này, tôi đã đợi cả
nửa đời người rồi, không ai được phép tranh đoạt với tôi!" Nói xong. cậu ta
là người đầu tiên chạy ra bên ngoài.

Tần bốn mắt mỉm cười, nói với cậu ấm Vương: "Cậu và quản lý cũng

ra ăn vài miếng đi! Tôi ở lại đây canh chừng, nhân tiện trao đổi với Adong
mấy câu."

Tôi nói, ở đây tạm thời không có nguy hiểm gì, tốt hơn hết là anh theo

chúng tôi ra ngoài ăn một chút để bổ sung phần nào thể lực. Tần bốn mắt
chỉ vào Adong, nói: "Gã sợ bị tù trưởng Cramer phát hiện ra, tôi ở lại với
gã. Các anh cứ đi trước đi, lúc nào quay lại mang cho gã vài miếng thịt là
được."

Vương Thanh Chính không muốn rời xa Lưu Mãnh, bị tôi tóm cổ áo

kéo ra ngoài. Trong số tất cả mọi người, tình trạng của y thật ra mới là đáng
ngại nhất. Lưu Mãnh chỉ bị thương da thịt, nằm an dưỡng ít thì nửa năm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.