THÁNH TUYỀN TẦM TUNG - Trang 48

như thế hệ trước đã nói, là một hố chôn vạn người thì căn nhà này chính là
bia mộ độc nhất bên trên nấm mồ của cả vạn người, là nơi tích tụ âm khí
chí hung.

"Lão Hồ, ông lại suy nghĩ linh tinh cái gì thế? Mau qua đây giúp tôi

một tay, chìa khóa không mở được." Triệu cóc đeo túi, loay hoay tìm cách
mở khóa. Tôi thử hai lần, quả nhiên khóa không hề lay chuyển. Tôi cúi đầu
xuống nhìn lỗ khóa, phát hiện ra bên trong đã hoen rỉ từ bao giờ. Tôi rút
chìa khóa ra xem, ngoài bề mặt dính đầy một lớp vụn kim loại, có lẽ cứ tiếp
tục chọc ngoáy như vậy, cư dân ở chung quanh sẽ coi chúng ta là tội phạm
chạy trốn rồi bắt đến đồn công an mất.

"Đừng mất thời gian nữa, tốt nhất là làm theo phương pháp đơn giản

của anh năm ấy, lẻn vào từ trên lan can tầng trên."

Triệu cóc gật đầu. Chúng tôi trèo lên cây hòe lớn ngoài sân để lên tầng

hai, thấy cửa sổ đã đóng chặt, lại còn được chắn bằng một bức màn vân
vàng màu đỏ rực, bên trong tối om không nhìn thấy cái gì. Không còn cách
nào khác, chúng tôi đành phải đập vỡ một ô cửa kính, thò tay vào mở then
cài, đến lúc đó mới vào được trong phòng.

Khu nhà cũ đã lâu không thông gió, vừa bước vào tôi đã bị hôi thối

mốc meo trong phòng làm cho ngạt thở khiến đầu óc choáng váng, vội
vàng quay ra theo đường cũ.

Tôi tì người vào ban công ho khan một lúc lâu mới điều hòa lại được

nhịp thở. Triệu cóc không tin, cho rằng tôi đang bày trò đùa cợt mình, "Lão
Hồ, ông thực sự nên vào đoàn kịch mà công tác. Chưa bao giờ nghe nói có
ai bị sặc chết vì tro bụi trong nhà bỏ hoang cả, có cần nghiêm trọng như
ông đã thể hiện không."

"Không, bên trong không chỉ có tro bụi nấm mốc, mà còn có mùi thi

thể." Mùi vị này tôi đã quá quen thuộc, cho dù có trộn lẫn vào mùi hôi thối

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.