THÁP TOKYO - Trang 125

tranh nào đó, người chủ động luôn là Shifumi. Toru chỉ có mỗi việc là chờ
đợi.

Toru vòng tay ôm lấy bờ vai Shifumi đẫm nước mưa, đặt lên mái tóc cô

một nụ hôn vỗ về như thể kẻ bị giằng xé giữa nỗi lo âu và sự hưng phấn là
Shifumi chứ không phải là cậu. Tiếng cần gạt nước mưa rít lên. Tháp
Tokyo tỏa sáng lung linh một màu đỏ tươi, một nửa nhòa đi qua làn nước
mưa đọng trên mặt kính trước.

Để Shifumi chờ trong xe, Toru ghé qua nhà cha cậu để mượn chìa khóa

văn phòng của ông, nơi cách đó chừng mười lăm phút đi bộ. Đây là lần đầu
tiên cậu tới.

“Bố cho con mượn văn phòng một chút.”
Đứng trước hiên nhà, cậu chỉ nói vậy.
Cha cậu mặc bộ đồ pyjama, chắc ông đã đi nghỉ rồi.
“Bây giờ á?” Ông ngạc nhiên hỏi.
“Vâng, ngay bây giờ.”
Phía trước hiên nhà là đôi xăng đan cho phụ nữ và đôi giày thể thao cho

trẻ con. Phía trên giá đựng giày là một loạt búp bê hình mười hai con giáp.

“Làm gì thế, con đi với ai à?”
Trên tường dọc hành lang có treo mấy hộp đựng mồi câu cá.
“Ý bố là trú mưa với ai à?” Bố cậu cười cười hỏi.
Toru chẳng biết làm sao đành nói bừa. “Vâng, con xin lỗi, giờ này cũng

hơi muộn.”

“Tình hình căng thẳng đây,” lần này thì ông cười thành tiếng, “nếu ở đấy

thì gọi điện báo cho mẹ con một tiếng.”

Toru gật đầu dù không có ý định ấy. Bố cậu đưa cho cậu chiếc chìa khóa

có gắn móc treo hình chiếc ván lướt sóng.

Shifumi vẫn chờ ở trong xe.
Toru chẳng hiểu tại sao Shifumi làm thế. Giả như cô ấy không còn ở đó

nữa, cậu cũng sẽ chẳng lấy làm ngạc nhiên.

“Có mượn được không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.