Mặc dù không có ai ngồi tại quầy bar ngoài Kazumi, song Yoshida vẫn
cố tình chọn chiếc ghế ngay bên cạnh rồi quay sang hỏi không chút đắn đo.
Thật vớ vẩn. Gã chưa kịp nói thì Kazumi đã lắc đầu lạnh lùng phủ nhận:
“Nhầm người rồi.”
Mấy lọn tóc nhuộm màu xanh lục đung đưa trước mặt.
“Xin lỗi,” Koji nói rồi quay sang lừ mắt với Yoshida, ra hiệu biết điều thì
xin lỗi đi, thế mà Yoshida làm bộ thản nhiên như không.
“Đây là khách hàng, ăn nói cho cẩn thận.” Chẳng còn cách nào khác,
Koji đành phải đánh tiếng.
“Không sao, khỏi cần.”
Kazumi cảm nhận được bầu không khí nhuốm màu giông tố – cũng là lẽ
đương nhiên - liền cầm cốc trà Ô long trở lại phía bàn người đàn ông trung
niên đang chơi.
Không còn ai bên cạnh nữa, đó cũng là lúc Koji không còn tự kìm chế
nổi bản thân mình.
“Quỷ tha ma bắt, cô nói năng kiểu gì vậy?” Gã điên tiết. “Cô biến đi cho
khất mắt tôi. Cô gây phiền phức cho tôi thế là quá đủ rồi.”
Yoshida im lặng không nói năng gì. Thoáng chút bối rối nhưng vẫn cố tỏ
ra thách thức, không ngoa khi nói rằng ánh mắt ấy khêu gợi và đầy bí ẩn.
“Tóm lại là cô đang suy tính điều gì?”
Không rõ vì gã xuống giọng hay bởi đối phương cứ lặng thinh mà câu
nói ấy nghe như tiếng thở than.
“Tớ xin lỗi.” Yoshida miễn cưỡng đáp.
“Tôi cóc cần cô xin lỗi.”
Ngày hôm nay là ngày gã không định cho qua bất cứ điều gì.
“Cho tớ một ly coca chanh!”
Yoshida không dừng lại, cô nói, không quên ném cho gã một nụ cười.
“Quên đi. Cô biếng đi cho khuất mắt tôi và đừng bao giờ quay lại nữa.”
Yoshida im lặng. Im lặng song không có động thái nào chứng tỏ sẽ ra về.
Cô biết có một Kazumi đang lo lắng đứng nhìn từ bên cạnh bàn bi-a ở khu
vực trung tâm.