THÁP TOKYO - Trang 152

“Cô muốn nói gì với tôi thì nói ngay đi? Tôi biết cô có điều muốn nói.

Cô cứ ôm cục hận từ ngày xưa thì có ích gì. Cô muốn tôi xin lôi, tôi sẽ xin
lỗi. Thậm chí cô muốn tôi phải quỳ xuống dưới chân cô, tôi cũng sẽ quỳ.
Nhưng đó là những chuyện đã qua. Ít nhất, đối với tôi là như vậy.”

Một thoáng lặng yên.
“Tớ chẳng hận gì cậu cả.” Yoshida đáp, giọng ngang bướng. “Tình yêu là

tự do, đúng không nào. Tại sao tớ lại phải hận cậu cơ chứ.”

“Vậy thì sao nào? Ý cô muốn gì?”
“Tớ nói ra có được không? Tớ nói ra thì cậu sẽ làm cho tớ được thỏa

nguyện chứ?”

Yoshida lại nhoẻn miệng cười.
“Nói đi.” Toát mồ hôi hột song Koji cũng đành giục cô ta nói cho nhanh.

Gã muốn biết cần phải biết Yoshida muốn gì.

“Cậu ngủ với tớ một lần. Chỉ một lần thôi. Rồi tớ sẽ không bám theo cậu

nữa. Tớ hứa. Cậu yên tâm, tớ không bệnh tật gì cả.”

Nói liền một hơi rồi Yoshida khấp khởi nhìn gã, cứ như thể ước muốn

của cô sẽ được đáp ứng ngay lắp tự.

“Tôi không đùa.”
Gã ngán đến tận cổ. Đã chuẩn bị tinh thần xuống nước đến mức có thể

quỳ gối trước cô ta, ấy thế mà đột nhiên lại hóa thành cái chuyện lố bịch
này.

“Cô cũng lắm trò đấy nhỉ.”
Koji nói như hất nước đổ đi, rồi gã kiếm cớ rời khỏi quầy bar, mang mấy

cái gạt tàn mới đi thay khắp một lượt. Nhân tiện thu cốc chén, xếp mấy
chiếc gậy khách vứt chỏng chơ vào nơi quy định. Thâm tâm gã chỉ mong
sao Yoshida bỏ về. Thần kinh cô ta mà bình thường thì làm sao chịu nổi,
đáng lẽ phải bỏ về từ nãy giờ rồi ấy chứ.

Chẳng mấy chốc mà công việc dọn dẹp của gã đã hoàn tất. Trên ngực

một số nhân viên có gắn biển với dòng chữ. “Quý khách nào cần hướng
dẫn, xin vui lòng liên hệ với chúng tôi bất cứ lúc nào” và gã cũng đeo như
mọi người. Song thực tình đã là khách thì chẳng mấy ai “vui lòng” gọi nhân

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.