THẤT CHỦNG VŨ KHÍ - Trang 1103

- Đấy không chừng bởi vì ta đã già rồi, ông già đại khái dễ thông cảm

người khác hơn là trai tráng.

Vương đại tiểu thơ nhoẽn miệng cười nói:
- Cỡ hạng ông già như ông, thế gian này cũng không có bao nhiêu người.
Bấy giờ đang có một trận gió nhẹ nhàng thổi vi vu trên cỏ xanh.
Sao đầy trời, ánh lửa chập chòn, chiếu lên gương mặt của cô, gió mang

đến mùi thơm của cây cỏ, thảm cỏ êm như nhung.

Cô cười thật ôn nhu làm sao.
Đặng Định Hầu bỗng cảm thấy trái tim mình đang đập lên thình thịch,

càng đập càng nhanh.

Y không phải là loại đàn ông thấy con gái đẹp là tim đập mạnh lên, nhưng

cô bé này...

Y nhất định không thể để tình huống này phát triển thêm tý nào, y cười

gượng lên một tiếng, nói:

- Xem kiểu này, chúng ta không còn chỗ nào về lại được, thôi ở tạm nơi

đây ngủ qua một đêm, có chuyện gì, đợi đến mai sẽ nói.

Vương đại tiểu thơ gật gật đầu, nói:
- Hiện tại cũng không nóng lắm, chúng ta nằm một bên đống lửa ngủ

được không?

Đặng Định Hầu hình như giật nảy mình lên:
- Chúng ta?
Vương đại tiểu thơ nói:
- Ông ra máu nhiều quá, nhất định sẽ thấy lạnh, dĩ nhiên là nên ngủ một

bên đống lửa.

Đặng Định Hầu nói:
- Nhưng còn cô...
Vương đại tiểu thơ nói:
- Dĩ nhiên là tôi cũng ngủ ở đây, tôi sợ rắn.
Đặng Định Hầu nói:
- Cộ.. Cô có thể đi lên xe ngủ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.