THẤT CHỦNG VŨ KHÍ - Trang 1105

Y ngủ thiếp đị..
Nhưng Đinh Hỷ vẫn còn chưa ngủ được, bọn họ nói chuyện lúc nãy, mỗi

câu y đều nghe rõ mồn một.

- Dù trong lòng y có thích cô, ngoài miệng nhất định sẽ không nói ra

đâu...

- Trong lòng y nhất định có nhiều nút thắt chưa mở ra được...
Đặng Định Hầu quả thật hiểu y lắm, nhưng vẫn còn chưa hiểu thấu.
Y tránh né cô ta, lãm đạm với cô ta, không phải chỉ vì y sợ mình liên lụy

đến cô, mà là vì y không dám.

Y không dám, bởi vì y thấy mình không tương xứng với cô, y có mặc cảm

tự ty mà không ai hiểu nổi, cảm giác tự ty ở trong lòng thắt chặt nút mở
không ra, mọc căn mọc rễ trong đó.

Rễ đã mọc quá sâu.
Đói khát, sợ hãi, lạnh lẽo, như những con chó hoang nằm chực ở vệ

đường, vì một miếng bánh nguội lạnh mà bị người ta đánh đập tàn nhẫn.

Chỉ cần nghĩ đến những chuyện đó, y phục trên người y sẽ bị ướt đẫm mồ

hôi, người y sẽ không ngớt run rẩy.

Thời thơ ấu của y, quả thật còn kinh khủng hơn cả cơn ác mộng.
Hiện tại, cái dĩ vãng bi thảm ấy đã qua từ lâu, vết thương trên thân thể đã

bình phục.

Nhưng vết thương trong tâm khảm, vĩnh viễn không có cách nào tiêu trừ.
"...Ông có vẻ lúc nào cũng nghĩ dùm được cho mọi người, lúc nào cũng

hiểu được mọi người..."

Y lại nghĩ:
- Đặng Định Hầu quả thật là một người bạn tốt, là một hảo hán, mình đã

thiếu nợ Ông ta nhiều lắm, hầu như khó mà trả cho hết.

Đinh Hỷ biết rằng mình cũng thích y.
Tuy y đã có gia đình, có vợ con, nhưng những chuyện đó đối với Đinh Hỷ

không quan trọng.

Quan trọng là, y tuyệt không thể làm chuyện gì không phải với bạn bè.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.