THẤT CHỦNG VŨ KHÍ - Trang 1203

Bất kể tên lão bản ấy còn muốn làm gì, sớm muộn gì cũng sẽ dở trò ra.
Trước sau gì y cũng sẽ biết, vậy thì sao bây giờ lại phải đi vặn óc cho

mệt? Thoải thoải mái mái ngồi dưỡng sức, không phải là chuyện thích thú
hơn nhiều sao?

Điều đáng tiếc là, cái ghế tuy rất thoải mái, cái bàn tọa của y lại không

thoải mái. Sự thực là, y vừa ngồi xuống đã đau muốn chết luôn.

Lưỡi kiếm lúc nãy đâm xuyên thấu hông, thật không phải là nhẹ.
Y đang nhìn quanh xem có rượu để ở đâu đó không, bỗng nghe ngoài cửa

có tiếng người nói.

Căn phòng có hai cánh cửa, một cái phía trước, một cái phía sau, tiếng

người vọng ra từ mé cánh cửa phía sau.

Giọng nói của một người đàn bà, một người đàn bà rất trẻ tuổi, tiếng nói

rất dễ nghe.

- Góc phòng có để rượu trong hộc tủ, các thứ các dạng đều có, nhưng tốt

nhất anh đừng nên uống.

- Tại sao?
Dĩ nhiên Tiểu Mã nhịn không nổi muốn hỏi.
- Bởi vì trong bình rất có thể đã bị bỏ thuốc độc, các thứ các dạng thuốc

độc, thứ nào cũng có thể có chút ít.

Tiểu Mã chẳng hề nói một tiếng, y đứng dậy, lấy ra một bình rượu, mở

nắp, đưa lên miệng, tu ừng ực, y uống rất nhanh, nhanh không kịp thở, một
bình rượu thoáng chốc đã cạn sạch.

Không những không nếm ra trong rượu có thuốc độc gì hay không, ngay

cả mùi vị của rượu thế nào cũng không biết.

Người phía sau cửa thở ra nói:
- Rượu như vậy mà bị anh uống kiểu đó, quả là vương bát ăn đại liên,

uổng cả của trời.

- Không phải vương bát ăn đại liên, rùa đen ăn đại liên.
Tiểu Mã đang cải chính lối dùng chữ của cô ta.
Cô bật cười, tiếng cười như chuông ngân:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.