THẤT CHỦNG VŨ KHÍ - Trang 1257

Có điều trên núi hình như không có cả một bóng người, ít nhất cho đến

bây giờ, bọn họ còn chưa thấy người nào.

Bây giờ đã gần tới hoàng hôn.
Ánh tịch dương chiếu đầy núi non, diễm lệ như một bức họa.
Thường Vô Ý ngừng lại trên một tảng đá bằng phẳng nói:
- Chúng ta nghỉ tạm nơi đây.
Lập tức có người mở miệng hỏi:
- Hiện tại nghỉ ngơi có hơi sớm chăng?
Người hỏi chính là Hương Hương.
Cho đến bây giờ, sơn thế vẫn còn rất bằng phẳng, vì vậy các cô còn đang

cưỡi lừa.

Phong tư của cô ưu tú cao quý, ánh mắt của Trương Lung Tử ít khi rời

khỏi người cô.

Nhưng Thường Vô Ý chẳng thèm nhìn cô đến nửa con mắt, y cũng chẳng

trả lời cô.

Trương Lung Tử nói:
- Hiện tại cũng không coi là quá sớm nữa.
Hương Hương nói:
- Nhưng bây giờ trời vẫn còn chưa tối.
Trương Lung Tử nói:
- Trời tối, ngược lại bọn ta phải đi cho mau nữa là khác.
Hương Hương hỏi:
- Tại sao phải chờ trời tối mới hối hả đi?
Trương Lung Tử nói:
- Bởi vì trời tối rồi sẽ dễ tìm chỗ phòng vệ, không những vậy, sói đêm ở

đây dễ đối phó hơn sói ngày một chút, huống gì…

Thường Vô Ý bỗng ngắt lời y hỏi:
- Cô ta là người của ngươi?
Trương Lung Tử rất muốn gật đầu, nhưng y chỉ có thể lắc đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.