THẤT CHỦNG VŨ KHÍ - Trang 1258

Thường Vô Ý bước lại trước mặt Hương Hương, đưa bàn tay ra vỗ nhẹ

vào đầu con lừa cô đang cưỡi, con lừa lập tức ngã ngữa ra.

May mà cô phản ứng còn nhanh nhẹn, còn nhảy xuống đất kịp, nhưng cái

miệng của cô đã câm lại.

Tiểu Mã bật cười.
Thường Vô Ý quay lại nhìn y lom lom hỏi:
- Ngươi cười gì?
Tiểu Mã nói:
- Cười ngươi.
Thường Vô Ý sa sầm nét mặt hỏi:
- Ta buồn cười lắm sao?
Tiểu Mã nói:
- Người nào thích làm chuyện buồn cười, bất kể là ai, cũng đều rất buồn

cười.

Y không đợi Thường Vô Ý mở miệng, lập tức nói tiếp:
- Không muốn cho trời mưa, không muốn cho người ta đi cầu, đều là

chuyện buồn cười, không muốn cho đàn bà nói chuyện cũng vậy.

Thường Vô Ý nhìn y lom lom, đồng tử thu nhỏ lại.
Tiểu Mã vẫn còn cười cợt nói:
- Nghe nói da lừa cũng quý giá lắm, sao ngươi còn không lại lột da nó ra

đi.

Thường Vô Ý bước lại, bước lại chỗ Tiểu Mã.
Tiểu Mã vẫn đứng yên đó, không tiến mà cũng không lùi.
Bỗng nghe Trương Lung Tử kêu khẻ:
- Người sói đã lại.
Người sói rốt cuộc đã đến, ba tên. Xem ra họ như những dã nhân của thời

hoang sơ lập địa, đứng dưới cây cổ thụ xa thật xa, cách chỗ tảng đá hơn bảy
tám trượng.

Trương Lung Tử hạ giọng nói:
- Nhất định đây là sói ăn thịt người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.