THẤT CHỦNG VŨ KHÍ - Trang 1280

- Chỉ tiếc là nơi đây không phải đất lành, bọn chúng tôi cũng ít có người

tốt, các vị muốn qua được núi này bình an, sợ không phải là chuyện dễ dàng,
không dễ dàng tý nào.

Tiểu Mã nói:
- Đấy là chuyện của chúng ta, hình như không liên quan gì đến ngươi.
Ôn Lương Ngọc nói:
- Không chừng tại hạ có thể ráng tận sức mình đưa các vị bình an qua núi.
Lão Bì lập tức giành nói:
- Tôi vừa gặp là biết ngay các hạ là một vị quân tử, nhất định sẽ nói

những câu tốt lành như thế.

Ôn Lương Ngọc thở ra một hơi dài nói:
- Tại hạ thật có lòng làm việc thiện, nhưng khổ nỗi không đủ sức.
Tiểu Mã hỏi:
- Muốn sao thì sức lực của ngươi mới đủ?
Ôn Lương Ngọc nói:
- Nơi đây khổ nạn chập chùng, muốn qua được núi, đại khái phải mở một

con đường mới phải.

Tiểu Mã hỏi:
- Con đường này làm sao thì mở ra được?
Ôn Lương Ngọc lại cười cười nói:
- Nói ra thì cũng chẳng có gì là khó, chỉ cần…
Tiểu Mã hỏi:
- Rốt cuộc ngươi muốn gì?
Ôn Lương Ngọc hững hờ nói:
- Chỉ bất quá mười vạn lượng vàng, một song quyền đầu, một bàn tay thế

thôi.

Tiểu Mã cười nói:
- Vàng thì không sao, quyền đầu với tay thì lại khác.
Ôn Lương Ngọc nói:
- Quả thật có chỗ khác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.