THẤT CHỦNG VŨ KHÍ - Trang 132

Không có vẻ ngái ngủ, càng không có biểu cảm trên gương mặt. Lão nhìn

bất cứ người nào, cũng làm như đang nhìn một cục gỗ.

Cao Lập cười cười nói:
- Ông còn chưa ngủ sao?
Đại Tượng nói:
- Người đang ngủ không biết mở cửa.
Lão nói chuyện rất chậm, rất khó khăn, làm như đã lâu lắm chưa mở

miệng nói, không quen chuyện trò.

Cao Lập lộ vẻ kinh ngạc, hiển nhiên lâu lắm y chưa nghe lão nói chuyện

lần nào.

Trong phòng rất sơ sài, trừ những thứ cần thiết, không còn gì khác nữa.
Lão sống đơn giản khổ hạnh như một người tu hành.
Tiểu Vũ cảm thấy nơi đây là một cảnh tượng trái ngược rõ ràng với trong

phòng Song Song, như hai thế giới hoàn toàn khác nhau.

Lão già một tay khôi vĩ, cường tráng, kiên nghị, lãnh đạm này, và Song

Song cũng là hai người hoàn toàn khác nhau.

Nếu không có nguyên do thật đặc biệt, hai người như vậy không thể nào

sinh hoạt chung một nơi được.

Đại Tượng đã kéo chiếc ghế gỗ lại, nói:
- Ngồi.
Trong phòng chỉ có một cái ghế gỗ đó, vì vậy Tiểu Vũ và Cao Lập đều

không ngồi.

Tiểu Vũ đứng ở khung cửa, nhìn hau háu vào lão già, y bỗng hỏi:
- Ông đã từng gặp tôi?
Đại Tượng lắc lắc đầu.
Tiểu Vũ nói:
- Nhưng ông nhận ra tôi!
Đại Tượng lại lắc lắc đầu.
Cao Lập nhìn nhìn lão, rồi nhìn nhìn Tiểu Vũ cười nói:
- Ông ta chưa gặp qua anh, làm sao nhận ra được anh?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.