THẤT CHỦNG VŨ KHÍ - Trang 1346

Lam Ký Vân nhìn Tiểu Mã, ánh mắt đầy vẻ cảm khích, y bỗng thò bàn tay

ra nắm lấy bàn tay Tiểu Mã nói:

- Cám ơn anh.
Giọng nói của y suy nhược như giây tơ.
Bàn tay của y khô khan mà lạnh ngắt, còn hơn là bàn tay người chết.
Nắm lấy bàn tay đó, trong lòng Tiểu Mã rất băn khoăn khó chịu, ấp úng

muốn nói vài câu an ủi, nhưng lại không nói được câu nào.

Người bệnh lại bắt đầu ho lên sù sụ, muốn ho cả ra nước mắt.
Tiểu Mã nhìn cũng muốn rơi nước mắt, rốt cuộc cũng ráng nói được một

câu:

- Chú… chú bảo trọng mình.
Người bệnh gượng cười, y cũng muốn nói, nhưng mi mắt ra chiều muốn

nhắm lại.

Lam Lan nhè nhẹ đóng màn xuống, Tiểu Mã đã rón rén bước ra ngoài, y

chỉ hận không kiếm đâu ra được cái hang nào để trốn vào trong đó.

Lúc Lam Lan bước ra, cặp mắt của y còn đang đỏ hoe, y bỗng nói:
- Tôi không phải là con lừa, tôi là con heo!
Lam Lan dịu dàng nói:
- Anh không phải gì cả.
Tiểu Mã nói:
- Tôi thật thế.
Lam Lan nhoẻn miệng cười nói:
- Anh không mập, tại sao lại là heo được?
Tiểu Mã nói:
- Tôi là con heo ốm!
Y đưa tay lên, hình như đã muốn tát cho mình hai bạt tai.
Lam Lan đã nắm lấy tay y, đưa mặt nép vào trong ngực y nói:
- Em biết anh đang nghĩ gì trong lòng, em cũng buồn lắm, nhưng…
Cô ngẩng đầu lên, nhìn vào mặt y:
- Nhưng chỉ cần chúng mình bảo hộ y qua được núi, chúng mình…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.