Tiểu Mã nói:
- Người các người hận nhất vốn là tôi thì phải.
Sứ giả cũng không phủ nhận.
Tiểu Mã nói:
- Người trong kiệu chỉ bất quá là một người qua đường lạ mặt, không
những vậy, còn bị bệnh nặng.
Sứ giả nói:
- Ừ.
Tiểu Mã hỏi:
- Hiện tại, các người thà vì y mà thả cho ta ra, y đối với các người quan
trọng ra sao?
Sứ giả trả lời rất gọn ghẽ:
- Y rất có giá trị.
Tiểu Mã hỏi:
- Bao nhiêu tiền?
Sứ giả nói:
- Nhiều đến độ ngươi nằm mộng cũng nghĩ không tới.
Tiểu Mã không nói gì nữa.
Y chỉ muốn mửa.
Y thấy lão Bì đang bò lại, đang tính hôn lên bàn chân sứ giả.
Y nghĩ không ra, làm sao một người lại có thể thay đổi đáng sợ như thế
chỉ trong có khoảng thời gian một ngày.
Sứ giả nói:
- Ngươi phải nên cảm kích ta, ta không để cho ngươi ăn cỏ, nhưng ta đã
cho ngươi uống một thứ thuốc khác!
Ngón tay của Tiểu Mã lạnh buốt, y nhịn không nổi hỏi:
- Thuốc gì?
Sứ giả nói:
- Dĩ nhiên là thuốc độc.
Tiểu Mã nói: