THẤT CHỦNG VŨ KHÍ - Trang 177

- Em cũng biết anh sợ em lo lắng, thực ra em đã biết em là người như thế

nào từ lâu rồi, không cần phải bọn họ nói cho em biết.

Trái tim của Cao Lập bỗng thót lại, y gượng cười nói:
- Những lời bọn họ nói, không có câu nào thật cả.
Song Song dịu dàng nói:
- Anh nghĩ em vẫn còn là một đứa bé sao? Anh nghĩ em không biết những

lời người khác nói là thật hay giả sao?

Cao Lập chỉ thấy trái tim của mình càng lúc càng chìm xuống, chìm

xuống đáy sâu.

Song Song nói:
- Nhưng anh đừng sợ em đau lòng, cũng đừng đau lòng cho em, bởi vì đã

lâu lắm rồi, em biết mình là một đứa mù xấu xí quái dị.

Giọng của cô vẫn rất bình tĩnh, gương mặt cô không hề lộ vẻ bi thương

hay tự thương thân mình.

Cô nhỏ nhẹ nói tiếp:
- Lúc đầu, em cũng đau khổ lắm, thương tâm lắm, nhưng rồi sau đó em

cũng hiểu ra, mỗi người đều có một mệnh vận của họ, vì vậy mỗi người nên
chấp nhận số mệnh của mình, tiếp tục sống thôi.

Cô vỗ về khuôn mặt của Cao Lập, giọng nói càng ôn nhu:
- Tuy em xấu hơn người ta, nhưng em không oán trời oán người, bởi vì

em còn có may mắn hơn biết bao người khác, không những em có cha mẹ
nhân từ, em còn có anh nữa.

Thu Phong Ngô đứng bên lắng nghe, nghẹn ngào trong cổ họng. Lúc y

nhìn lại Song Song, ánh mắt không còn vẻ thương hại đồng tình mà ngược
lại, đầy vẻ khâm phục và tôn kính.

Thật tình, y không thể ngờ được trong cái thân xác xấu xí yếu đuối kia, lại

có một tấm lòng kiên cường vĩ đại đến thế.

Cao Lập buồn bã nói:
- Em đã biết vậy, tại sao không nói ra?
Song Song nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.