THẤT CHỦNG VŨ KHÍ - Trang 179

Ông trời mãi mãi là kẻ rất công bằng.
Tuy ông ta không cho Song Song một thân xác mỹ lệ, nhưng lại cho cô

một tâm hồn mỹ lệ.

Ngôi mộ mới.
Thật ra, đấy không phải là mộ.
Đất đã được nện chặt, không những vậy, cỏ còn được đem từ nơi xa lại

phủ lên.

Hiện tại không ai có thể nhìn ra dưới miếng đất này đã chôn thi thể một vị

đại hiệp cả một thời.

Đây là ý kiến của Cao Lập và Thu Phong Ngô cùng bàn với nhau, bọn họ

không muốn còn ai lại quấy nhiễu anh hồn của ông ta.

Không có mộ bài, mộ bài ở trong lòng bọn họ.
Ông ta không phải là thần, ông ta là con người.
Một con người vĩ đại, một người bạn vĩ đại.
Một thân vũ công kinh thiên động địa của ông ta, không chừng người ta

sẽ quên đi, nhưng những chuyện ông ta đã làm cho họ, nhất định sẽ vĩnh
viễn ở trong lòng họ.

Hoàng hôn, họ lại đem rượu lại nơi đây.
Nguyên một thùng rượu lớn.
Bọn họ thay phiên nhau uống thùng rượu, sau đó phần còn lại đem rưới

hết lên mảnh đất.

Cao Lập và Song Song sánh vai quỳ xuống.
- Đây là rượu mừng của chúng tôi.
- Tôi biết ông vẫn muốn được dịp uống ly rượu mừng của chúng tôi.
- Tôi nhất định sẽ đem nàng đi, chiếu cố cho nàng trọn đời, dù đi đến đâu,

cũng sẽ không rời nàng.

- Tôi nhất định sẽ cho nàng sống sung sướng mãi mãi.
Bọn họ biết ông ta nhất định là mong bọn họ còn sống mãi, trên đời này

không còn chuyện gì khác hơn để tỏ lòng thành tâm và tôn kính của họ đối

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.