THẤT CHỦNG VŨ KHÍ - Trang 181

Thu Phong Ngô bỗng thò tay ra, nắm chặt lấy bàn tay của Cao Lập, y nói:
- Tôi còn muốn anh hứa với tôi một chuyện.
- Anh nói đi.
- Sau này bất kể anh có chuyện gì khó khăn, anh nhất định phải tới tìm

tôi.

Màn đêm đã buông xuống.
Cái bóng ốm yếu đơn độc của Thu Phong Ngô rốt cuộc đã biến vào màn

đêm.

Cao Lập ôm nhẹ lấy Song Song, y cảm thấy trong lòng vừa hạnh phúc,

vừa đau khổ.

Song Song dịu dàng nói:
- Anh thật là một người có phúc.
Cao Lập gật gật đầu:
Song Song nói:
- Rất ít người kết được một người bạn như vậy.
Cao Lập cúi đầu xuống, hôn nhẹ lên tóc của cô, dịu dàng nói:
- Rất ít người lấy được một cô vợ như em.
Y quả thật rất hạnh phúc.
Y có một người bạn tốt, và có một người vợ hiền.
Đối với bất cứ một người nào, bao nhiêu đó đã quá đủ.
Nhưng không biết tại sao, trong lòng y lại đầy những bi thương và sợ hãi,

một thứ bi thương và sợ hãi hướng tới tương lai vô định.

Bởi vì thật tình y không nắm chắc được mình có sống được sung sướng

mãi mãi hay không.

Song Song ngẩng đầu lên, cô bỗng hỏi y:
- Có phải anh đang sợ không?
Cao Lập gượng cười nói:
- Anh sợ? Sợ gì?
Song Song nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.