THẤT CHỦNG VŨ KHÍ - Trang 182

- Sợ chúng ta sẽ không sống được sung sướng mãi mãi, sợ những người

đó sẽ tìm lại nữa, sợ chúng ta không biết mình sống ra sao.

Cao Lập trầm mặc.
Y trước giờ rất hiểu, sinh hoạt là một gánh nặng không thể đo lường.
Song Song nói:
- Thật ra, anh không nên sợ gì cả, một người chỉ cần có quyết tâm, thì thế

nào cũng có cách để sinh sống.

- Nhưng…
Song Song ngắt lời y:
- Em không sợ khổ, chỉ cần ở bên anh, dù có khổ chút xíu cũng là sung

sướng thôi.

Cao Lập nói:
- Nhưng anh muốn chăm sóc cho em, anh muốn em sống sung sướng.
- Sống như thế nào mới là sống sung sướng?
Cao Lập không trả lời.
Y cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Song Song nói:
- Ăn được ngon, mặc được đẹp, cũng chẳng phải là sống sung sướng gì,

quan trọng nhất là xem trong lòng mình có sung sướng hay không, chỉ cần
trong lòng mình sung sướng, chuyện khác em chẳng màng.

Gương mặt ôn nhu của cô đượm một vẻ dũng cảm quyết tâm không sao tả

được.

Cao Lập chầm chậm ưỡn ngực lên, nắm lấy tay cô.
Trong lòng y bỗng nhiên tràn đầy dũng khí và quyết tâm.
Y biết hiện tại trên đời này, không còn chuyện gì có thể làm cho y bi

thương và sợ hãi nữa.

Bởi vì y không còn một mình.
Không còn một mình, chỉ có những người chân chính cô độc mới biết

được đây là thứ cảm giác kỳ diệu biết bao nhiêu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.