THẤT CHỦNG VŨ KHÍ - Trang 186

Bởi vì y biết cuộc sống bình thản và đằm thắm của bọn họ hiện tại đã kết

thúc.

Phải chấp nhận chiện đó, quả thật là một chuyện thật thống khổ. Nhưng

Song Song ngược lại rất trấn tĩnh, cô nắm lấy tay y, nói:

- Có phải chúng ta đã biết bọn họ sớm muộn gì cũng tìm lại phải không?
- Đúng vậy!
- Vì vậy, anh đừng lo cho em, bởi vì em đã chuẩn bị rồi.
Giọng của cô càng ôn nhu, cô nói tiếp:
- Em cũng đã sống được hai năm sung sướng, dù bây giờ có chết đi cũng

không có gì hối tiếc, huống gì chúng ta đã chắc gì chết đậu Cao Lập ưỡn
ngực lên, lớn tiếng nói:

- Em nghĩ là anh sợ chúng sao?
- Dĩ nhiên là anh không sợ, anh là một nam tử hán đầu đội trời chân đạp

đất, sao anh đi sợ bọn tiểu nhân lấm la lấm lé như vậy được.

Gương mặt cô sáng rực lên, bởi vì cô vốn rất kiêu ngạo về y.
Cao Lập bỗng có dũng khí lên.
Nếu ta là người đã từng yêu, ta sẽ biết cái thứ dũng khí ấy chợt đến kỳ

diệu biết bao nhiêu.

Song Song nói:
- Bây giờ anh nói thật cho em nghe, trong chảo có thứ gì vậy?
Cao Lập ấp úng nói:
- Chỉ bất quá… chỉ bất quá có hai người bằng giấy, thế thôi.
- Người giấy?
Cao Lập cười nhạt nói:
- Bọn họ tưởng dọa được chúng ta, nhưng có biết đâu mình vĩnh viễn

không bị dọa cho lăn đùng ra.

Con ngô công và người giấy dĩ nhiên không lấy được mạng của ai, bất cứ

ai cũng nhìn ra đây chỉ là một thứ cảnh cáo uy hiếp tinh thần.

Bọn họ dĩ nhiên không muốn y chết nhanh quá.
Song Song cắn môi, trầm ngâm một hồi lâu, cô bỗng nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.