THẤT CHỦNG VŨ KHÍ - Trang 208

- Anh cứ nói.
- Anh có thể từ chối. Tôi không hề trách anh.
Thu Phong Ngô đang lắng tai nghe, biểu tình trên gương mặt của y biến

đổi thật kỳ quái, phảng phất như đã đoán được Cao Lập muốn nhờ vả
chuyện gì.

Cao Lập nói:
- Tôi muốn mượn Khổng Tước Linh của anh.
Thu Phong Ngô không nói thêm lời nào, ngay cả một tiếng cũng không. Y

chỉ nhìn vào bàn tay mình đăm đăm.

Cao Lập cũng không nói gì nữa. Y cũng đang nhìn bàn tay của Thu Phong

Ngô.

Đôi bàn tay đó rất chỉnh tề, rất sạch sẽ, được bảo dưỡng rất đầy đủ. Đôi

bàn tay đó không còn là đôi bàn tay dính đầy bùn đất máu tanh. Y có còn là
người dám hy sinh tính mạng cho bạn bè nữa không?

Bên ngoài song cửa. Đêm đã xuống đậm đặc.
Thu Phong Ngô ngồi yên lặng trong bóng tối, ngay cả ngón tay cũng

không thấy động đậy mảy may.

Cao Lập không còn thấy biểu tình trên gương mặt của y.
Gió thổi qua. Trong sân đã có tiếng lá rơi.
Đã vào cuối thu. Ánh trăng chiếu nghiêng nghiêng qua kẽ lá.
Thu Phong Ngô vẫn còn chưa nói gì, y cũng chưa động đậy.
Cao Lập cũng không nói gì. Y chầm chậm ngồi dậy, tìm đôi giày dưới

giường.

Thu Phong Ngô không ngẩng đầu lên.
Cao Lập mang giày vào, chầm chậm bước qua một bên y, rón rén mở cửa.
Bên ngoài, đêm mát như sữa.
Trái tim của y lạnh ngắt nhưng y không trách Thu Phong Ngô.
Y biết mình đã yêu cầu quá đáng.
Y không quay đầu lại nhìn Thu Phong Ngô bởi vì y không muốn để Thu

Phong Ngô cảm thấy ngượng ngùng. Y rón rén bước ra. Bước tới sân ngoài,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.