Trong lòng y lại càng nhói lên kịch liệt. Cái thứ tình bạn hằng cửu bất
biến ấy, bỗng biến thành như cây kim, hình như đâm trái tim của y rướm
máu ra.
Thu Phong Ngô mỉm cười nói:
- Xem anh có vẻ mệt mỏi lắm.
Cao Lập gật gật đầu.
Không những y mệt mỏi, y đã sắp tan rã ra.
Thu Phong Ngô nói:
- Thật ra không cần phải vội vả quá như vây.
- Tôi…
Y vừa tính nói ra, làm như bỗng có đôi bàn tay vô hình bóp chặt lấy cổ
họng của mình.
Thu Phong Ngô nói:
- Chuyện đã giải quyết xong xuôi rồi?
Cao Lập lại gật gật đầu.
- Anh không cần dùng tới Khổng Tước Linh?
Cao Lập lắc lắc đầu.
Thu Phong Ngô cười nói:
- Tôi đã biết anh chẳng cần phải dùng đến nó, Ma Phong vốn chẳng phải
là đối thủ của anh.
Cao Lập nói:
- Nhưng tôi…
Thu Phong Ngô bỗng phát hiện ra thần sắc dị dạng của y, lập tức hỏi:
- Sao anh lại có một mình vây? Song Song đâu?
- Nàng… nàng vẫn thường.
Thu Phong Ngô thở phào một hơi, nói:
- Sao cô ấy không lại xem con của chúng tôi?
- Nàng… nàng…
Y thu hết can đảm, lớn tiếng nói:
- Nàng không lại, bởi vì nàng biết tôi làm chuyện không phải với anh.