THẤT CHỦNG VŨ KHÍ - Trang 234

Nếu Thu Phong Ngô mắng chửi cho y một trận nặng nề, đánh y một chập,

thậm chí một nhát đao giết y đi, không chừng y còn thấy dễ chịu hơn.

Nhưng Thu Phong Ngô hình như đã hoàn toàn tê liệt.
Trới đất, vạn vật, vạn sự hình như y hoàn toàn không thấy gì, không nghe

gì, cũng không cảm giác tới.

Phải có bao nhiêu công kích đáng sợ, bi ai, trầm thống mới biến được một

người ra như vậy.

Cao Lập nhịn không nổi, cũng tự hỏi mình:
- Nếu mình là y, mình phải làm sao?
Y nghĩ không ra.
Y không dám nghĩ tới.
Thu Phong Ngô hiện tại có phải đang tự hỏi mình phải làm sao với mình

bây giờ?

Hiện tại y chỉ còn chờ Thu Phong Ngô mỗi một câu nói. Thu Phong Ngô

nói y chết, y chết, nói y chết lật tức, y sẽ nhất định không sống lâu thêm một
khoảnh khắc.

Nhưng Thu Phong Ngô không nói gì cả.
Màn đêm buông xuống, bóng tối tràn lan.
Một người lão bộc mặc áo xanh rón rén bước lại, khom lưng nói:
- Trang chủ, cơm chiều đã dọn.
Thu Phong Ngô không trả lời, y chẳng nghe gì cả.
Lão bộc mặc áo xanh nhìn y, ánh mắt ra chiều kinh ngạc, lão rốt cuộc rón

rén bước lui lại.

Bóng đêm bỗng như một bàn tay khổng lồ đen tuyền, bao phủ khắp vạn

vật.

Gió thổi càng lạnh.
Cao Lập dùng sức cắn chặt răng lại, dùng sức nắm chặt hai nắm tay lại,

vậy mà vẫn còn nhịn không nổi phải run bần bật lên.

Vì chuộc tội, y có thể chịu được đủ thứ xấu hổ, đủ thứ đau đớn, thậm chí

chịu luôn cái chết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.