THẤT CHỦNG VŨ KHÍ - Trang 441

Kiều lão tam còn muốn nói thêm, nhìn thấy vẻ mặt lạnh băng băng của cô,

bèn chẳng nói gì nữa.

Đoàn Ngọc bỗng bước lại gần cô, thì thầm hỏi:
- Em biết hiện tại em giống người đang làm gì không?
Hoa Hoa Phong hỏi:
- Vẫn còn giống nữ tặc không?
Đoàn Ngọc cười nói:
- Hiện tại dĩ nhiên em không giống nữ tặc nữa, chỉ bất quá giống một nữ

bạo chúa.

Mọi người chẳng được thi triển khinh công, cũng chẳng được lộ hình tích,

bèn phải đi chân thấp chân cao trên bùn đất, đi một đoạn đường, trời đã tối,
đi đến chân núi bên bờ đối diện bên kia, đêm đã xuống khuya lắm.

Cái tòa núi đó chẳng phải Thê Hà, cũng chẳng phải Tây Lãnh, đường lên

núi hiểm trở, dù là ngày xuân tốt trời, cũng ít có du khách lai vãng.

Trong một đêm mưa như thế này, người không có chứng tật gì, lại càng

không đi lên núi làm gì.

Nghiêm Cửu, Cố đạo nhân, Kiều lão tam, Đoàn Ngọc, Vương Phi, mấy

người này thần kinh rất bình thường, ngay một cái tật nhỏ cũng không có.

Nhưng hiện tại, bọn họ chỉ còn nước theo Hoa Hoa Phong lên núi.
Bởi vì ai ai cũng biết, muốn điều tra cho ra cái bí mật này, nhất định phải

bắt cho được Hoa Dạ Lai.

Chỉ cần phá được vụ án này, bắt bọn họ chịu khổ thế nào, bọn họ cũng

cam tâm tình nguyện được.

Chỉ bất quá, cái con quỷ Hoa Dạ Lai chết đâm này, thật tình là con yêu

tinh hại người, chỗ nào không chịu núp, lại đi núp ở cái chỗ chết người này.

Mưa còn chưa chịu ngưng, không những vậy, xem ra còn chưa muốn

ngưng chút nào.

Mưa xuân ở Giang Nam, vốn rất giống nổi sầu của kẻ ly khách, có cắt

cũng cắt không đứt.

Cái áo mưa và mũ đi mưa mới mua, hình như không có hữu hiệu cho lắm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.