THẤT CHỦNG VŨ KHÍ - Trang 442

Quần áo mọi người đều đã ướt sủng, chân tay lấm đầy bùn đất.
Lên núi rồi, bùn càng nhiều, đường xá càng khó đi, gió thổi trên người,

làm cho người ta lạnh tê tái, mấy trái trứng ăn lúc nãy, hiện tại không biết đã
đi đâu mất.

Mọi người ai ai cũng cảm thấy vừa lạnh vừa mệt mỏi, nhưng chỉ có nước

mím môi chịu đựng.

Bởi vì đây là do mọi người cam tâm tình nguyện thôi.
Rồi cũng bò lên tới lưng núi, Hoa Hoa Phong mới chịu ngừng lại, nghỉ

mệt lấy lại hơi thở.

Cô cũng là người, dĩ nhiên cô cũng biết mệt.
Vương Phi nhịn không nổi mở miệng hỏi:
- Đã đến nơi chưa?
Y nói đã hạ giọng xuống thấp lắm rồi, Hoa Hoa Phong còn vênh mặt lên,

trừng mắt cho y một cái.

Cái vị đường chủ thanh danh hiển hách này, đã sợ không dám mở miệng

ra nói gì thêm.

Chính ngay lúc đó, trên con đường núi bỗng có tiếng chân người vọng lại.
Hoa Hoa Phong lập tức đưa tay ra hiệu, cô đã nép vào bên mé đường ven

rừng, cả người nằm phục xuống đất.

Mọi người lập tức toàn bộ đều theo cô nhảy theo, nằm phục xuống.
Bùn trên mặt đất vừa ẩm ướt vừa lạnh lẽo, mọi người đều hình như hoàn

toàn không cảm thấy gì, bởi vì tiếng chân càng lúc càng lại gần, rốt cuộc đến
ngay trước mặt bọn họ. Từ trong bụi cỏ nhìn ra, chỉ thấy một lão tiều phu
mặc áo mưa, chân nam đá chân xiêu từ trên núi đi xuống, một tay cầm một
cây dù rách, còn tay kia cầm một bầu rượu.

Xem ra lão ta đã uống quá nhiều rồi, ngay cả đi đường cũng không vững,

miệng đang lẩm bẩm một mình những lời say sưa, hình như còn tính xuống
núi kiếm thêm rượu.

Chỉ vì lão ta đã uống tới cỡ đó rồi, do đó trời có như vậy, còn muốn xuống

núi kiếm thêm rượu uống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.