THẤT CHỦNG VŨ KHÍ - Trang 446

- Tôi chẳng phải Thất Trảo Phụng Hoàng, cũng chẳng phải nữ bộ đầu, tôi

chỉ bất quá là một cô bé hay thích cãi cọ với người ta, các người là tay lão
luyện giang hồ còn không nhận ra thật sao?

Cố đạo nhân nhìn nhìn thân hình đầy bùn đất của mình, khóc cũng khóc

không ra tiếng, cười cũng cười không nổi.

Y bỗng cảm thấy sao mình giống một tên ngốc, một tên khùng quá. Người

khác cũng có cảm giác, dĩ nhiên là không khác y bao nhiêu. Năm người đàn
ông, lại bị một cô bé gạt cho quay mòng mòng cả lên, mùi vị đó thật tình
không dễ chịu cho lắm.

Hoa Hoa Phong bỗng nói:
- Tôi làm như vậy, chỉ bất quá là đang dò thử các người đó.
- Dò thử chúng ta?
Hoa Hoa Phong nói:
- Tôi thấy có vẻ nghi ngờ trong bọn, có một người là Long đầu lão đại.
Cô lại nói tiếp:
- Chỉ có Long đầu lão đại, mới biết Hoa Dạ Lai đang ở đâu, mới biết tôi

đang gạt gẫm, tôi làm vậy, trong bụng của y đã có sẵn định kiến dù chịu theo
tôi cực khổ oan uổng một chuyến, nhất định sẽ không khỏi có chỗ sơ hở lộ
ra, tôi nhất định cũng sẽ nhận ra ngay.

Cố đạo nhân nhịn không nổi thở ra một hơi hỏi:
- Hiện tại, cô đã thấy ra gì chưa?
Hoa Hoa Phong nhoẻn miệng cười nói:
- Xem ra mọi người đều là người tốt thật cả, lúc trước thật tình tôi không

nên đi hoài nghi các người.

Một cô bé cười ngọt ngào như vậy, trước mặt mình, còn nói mình là người

tốt, làm sao còn ai tức giận cho được đây?

Nghiêm Cửu cũng chỉ còn nước than lên một tiếng, cười khổ nói:
- Hiện tại cô nương còn có gì phân phó không?
Hoa Hoa Phong nói:
- Chỉ có một chuyện thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.