THẤT CHỦNG VŨ KHÍ - Trang 481

Quách Ngọc Nương nói:
- Hiện tại lão đã chết rồi sao?
Cát Đình Hương nói:
- Không những đã chết rồi, Song Hoàn Môn lão sáng lập, cũng tiêu tùng

theo mây khói luôn.

Lão nhìn chăm chú vào cái vòng bạc, rồi lại chầm chậm nói tiếp:
- Lão xuất đạo từ năm mười sáu tuổi, tung hoành giang hồ bốn chục năm,

thân đánh trăm trận, một mình sáng lập ra Song Hoàn Môn, cũng có thể nói
là oai phong một thời, nhưng hiện tại lão để lại, chỉ bất quá là cặp vòng bạc
này thế thôi.

Quách Ngọc Nương nói:
- Còn một thứ nữa.
Cát Đình Hương hỏi:
- Còn gì nữa?
Quách Ngọc Nương nói:
- Thù hận!
Cát Đình Hương chau mày một cái, gương mặt tựa hồ biến sắc, dĩ nhiên

lão biết thù hận đáng sợ ra làm sao.

Quách Ngọc Nương nói:
- Thù hận cũng giống như là hạt mầm vậy, chỉ cần có một chút xíu gì còn

để lại, còn ở trong lòng người ta, thì sẽ có một ngày nào đó lại sinh sôi nảy
nở ra.

Cát Đình Hương rót cho mình một ly rượu, uống một hơi cạn sạch, lão

bỗng cười nhạt nói:

- Dù có thù hận để lại đâu đó, cũng chẳng có người để báo phục.
Quách Ngọc Nương hỏi:
- Không có lấy một người sao?
Cát Đình Hương nói:
- Không!
Quách Ngọc Nương lại mở cuộn giấy ra nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.