THẤT CHỦNG VŨ KHÍ - Trang 616

Tiêu Thiếu Anh ngần ngừ một lát, rốt cuộc cũng rón rén bước ra, nhè nhẹ

đóng cửa lại:

- Để hôm khác ta lại.
Nhưng y cũng chưa đi ngay, y còn đứng trước cửa, đứng một hồi ở đó,

hình như đang lắng tai nghe gì đó. Y không nghe thấy gì cả.

Trong nhà rất yên tĩnh, ngay cả một tiếng động nhỏ cũng không có.
- Ai đang rung chuông vậy?
- Nhà bếp ở phía sau.
- Bây giờ đã đến giờ cơm chiều rồi sao?
- Chúng tôi ăn cơm chiều có hơi sớm một chút, bởi vì trời chưa sáng đã

phải thức dậy rồi.

- Ngươi mau mau đi ăn cơm đi.
Tiêu Thiếu Anh vẫy vẫy tay nói:
- Chuyện gì lớn tày trời, cũng không quan trọng bằng chuyện ăn.
- Vậy thì lão nhân gia...
- Ta đã lão gì đâu...
Tiêu Thiếu Anh mỉm cười nói:
- Ta còn đi một mình được mà.

Tịch dương đầy trời, ráng hồng như lửa.
Trong sân không có tiếng người, Tiêu Thiếu Anh chắp hai tay sau lưng,

chầm chậm đi về sau cây cổ thụ.

Một cây dung thụ lớn năm ba người ôm không xuể.
Cái bóng người mặc áo nhẹ màu vàng lợt, thân hình nhẹ nhàng yểu điệu

như chim én đã biến mất từ lâu.

Nhưng Tiêu Thiếu Anh chẳng hề trông thấy có người đi ra cái sân này.
Y đi vòng quanh cây cổ thụ, khóe miệng lộ một nụ cười, nụ cười thật kỳ

quái.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.