THẤT CHỦNG VŨ KHÍ - Trang 619

Không lẽ y nghi ngờ người vừa mới ám toán mình là kẻ đang bị trọng

bệnh kia, là Tôn Tân?

Bất kể ra sao, trong phòng quả thật tràn đầy một cái gì âm u ngụy dị

không sao nói được, bất cứ ai đều không thể ở trong căn phòng này lâu
được.

Y đang tính bỏ ra, vừa quay người lại, bèn thấy ngay Cát Đình Hương.
Tiếng chân của Cát Đình Hương rất nhỏ.
Tiêu Thiếu Anh không thể ngờ một người cao lớn như vậy bước chân lại

nhẹ nhàng như một con mèo.

Y quên rằng hổ báo ăn thịt người, cũng như mèo vậy, dưới chân có một

lớp da dày mà mềm mại.

Bọn chúng đều chung một loài động vật, phải cần ăn thịt sống mới có thể

sinh tồn.

Mèo ăn cá ăn chuột, hổ báo ăn chồn ăn thỏ, Cát Đình Hương thì ăn người!
Ngoài cửa ánh tịch dương đang chiếu trên người của Cát Đình Hương,

làm cho lão xem ra lại càng hùng tráng uy vũ.

- Hiện tại chắc ngươi cũng đã nhìn ra được, người ám toán ngươi, nhất

định không phải là Tôn Tân.

- Ông biết tôi bị ám toán?
Cát Đình Hương hững hờ nói:
- Chuyện nơi đây, trước giờ không có thứ gì giấu qua khỏi mắt ta.
Y mở bàn tay ra, trong lòng bàn tay có một cây ngân châm:
- Người ám toán ngươi dùng cái thứ đồ chơi này phải không?
Tiêu Thiếu Anh vênh mặt lên nói:
- Đây không phải là đồ chơi, đây là ám khí giết người, chỉ cần một cây

đâm trúng vào người tôi, hiện tại tôi đã là người chết.

Cát Đình Hương chỉ cười cười nói:
- Ngươi bất tất phải tức giận với ta, người ám toán ngươi không phải là ta.
Tiêu Thiếu Anh hỏi:
- Đây cũng không phải là ám khí của ông?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.