Cát Đình Hương đưa tay chặt một cái, vạt áo đứt ra.
Đây chính là câu trả lời của lão, ân tình giữa bọn họ, cũng chính như vạt
áo vừa mới chém đứt đoạn!
Quách Ngọc Nương cắn chặt răng, cười lạt nói:
- Bất kể ra sao, tôi cũng là người đàn bà của ông nếu ông là một tay nam
tử hán thật, ông muốn giết tôi, thì cũng nên tự tay động thủ!
Cô bỗng mở phanh ngực áo ra, để lộ bộ ngực trắng ngần như tuyết.
- Chỉ cần ông nhẫn tâm hạ thủ, ông cứ việc rút đao ra, móc lấy trái tim
của tôi.
Cô biết lão nhất định không thể nào nhẫn tâm hạ thủ, cô rất hiểu tình cảm
và dục vọng của lão đối với cô.
Chỉ tiếc là lần này cô đã nghĩ lầm.
Ánh mắt của Cát Đình Hương không có dục vọng, chỉ có phẫn nộ trong
đó.
Cặp nhũ hoa nõn nà không một tì vết kia, vốn là vật lão trân quý muôn
vàn, bây giờ lão mới biết, không phải chỉ có lão là người duy nhất ve vuốt
qua nó.
Lửa ghen thiêu đốt, thậm chí còn cường liệt hơn cả lửa hận.
Lão đã là ông già.
Cô lại còn quá trẻ.
Chỉ cần cô còn đó, sớm muộn gì cũng có một ngày thuộc về người khác.
- Cô muốn tôi tự tay giết cô thật sao?
Quách Ngọc Nương ưỡn ngực lên, nói:
- Chỉ cần ông nhẫn tâm được, tôi tình nguyện chết về tay ông.
Cát Đình Hương nói:
- Được!
Tiếng “được” vừa ra khỏi miệng, thanh đao cũng đã vung ra.
Ánh đao lóe lên, đâm như điện xẹt vào lồng ngực của cô.
Quách Ngọc Nương nhìn lão kinh ngạc, cặp mắt mỹ lệ đã từ từ lồi hẳn ra
ngoài, đầy vẻ kinh hoàng và sợ hãi.