THẤT CHỦNG VŨ KHÍ - Trang 670

Cát Đình Hương hỏi:
- Ngươi muốn ta chết?
Tiêu Thiếu Anh lạnh lùng nói:
- Tôi cũng không nhất định ông phải chết, bởi vì tôi biết dù ông còn sống

đó, cũng như là một người đã chết.

Cát Đình Hương nắm chặt hai nắm tay, lão nhìn y chăm chăm, rồi bỗng

hỏi:

- Còn ngươi? Hiện tại ngươi sống đó mà có nhiều ý tứ lắm sao?
Câu nói đó cũng như một ngọn roi, đánh mạnh lên người Tiêu Thiếu Anh!
... Báo thù có phải làm cho người ta quên được đi bao nhiêu thống khổ và

thù hận?

... Bao nhiêu thứ đã bị hủy diệt hết rồi, có phải vì báo thù mà lại sống trở

lại?

Tiêu Thiếu Anh không trả lời được.
Trên thế gian đã có loài người, thì sẽ có yêu thương.
Có yêu thương, thì sẽ có thù hận.
Vấn đề đó đã có ngay từ buổi ban đầu, không những vậy còn lưu truyền

mãi, cho đến lúc nào loài người bị hủy diệt hết mới thôi.

Thịnh Thiên Bá mười sáu tuổi ra xuất đạo, tung hoành giang hồ bốn chục

năm, trải qua mấy trăm trận, một mình khai sáng ra Song Hoàn Môn, cũng
coi như là oai phong một đời, hiện tại còn lưu lại, chỉ bất quá là cặp vòng thế
thôi.

Không chừng lão ta còn không chỉ để lại có bao nhiêu đó.
... Còn có gì nữa?
Thù hận!
Cát Đình Hương bỗng nhớ lại lời Quách Ngọc Nương nói với lão, hiện tại

Quách Ngọc Nương đã chết, thù hận thì vẫn còn đó.

Hiện tại lão mới biết thù hận là chuyện đáng sợ đến đâu.
Cát Đình Hương thở dài nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.