THẤT CHỦNG VŨ KHÍ - Trang 724

Y uống rượu rất ít, ăn cũng rất ít, không những vậy còn rất chậm, mỗi lần

dùng đũa gắp thứ gì cũng rất cẩn thận, làm như sợ gắp phải con ruồi ăn vào
miệng vậy.

Tiệm miến của Trương lão đầu tuy nhỏ, nhưng rất sạch sẽ, trong tiệm nhất

định không có con ruồi nào. Chỉ bất quá cái mâm đựng đồ nhắm để ngoài
quầy bên cạnh đường, không khỏi có tí bụi bặm. Người này làm như thấy
được cả từng hạt bụi, mỗi lần ăn một miếng xong, lại phải gắp bụi ra.

Y mặc trên người một chiếc áo màu lam giặt sạch muốn thành bạc trắng,

giặt sạch phi thường, sau lưng đeo một thanh trường kiếm được đựng trong
một cái vỏ bằng da thuộc, thanh kiếm còn dài hơn người thường sử dụng ít
nhất là bảy tám tấc. Vỏ kiếm rất cũ kỹ, nhưng cán kiếm mới được bọc lại,
kiếm ngạc và miệng vỏ được đánh bóng sáng ngời.

Người này chắc chắn là kẻ rất thích sạch sẽ, ngay cả một tí bụi cũng chịu

không nổi.

Không lẽ y thấy được cả hạt bụi?
Trái tim của Dương Tranh lại nhảy thót lên một cái, y chỉ cần thấy bàn tay

của người này là trái tim lại nhảy thót lên.

Người này đang mãi ăn tô miến và thức ăn, ngay cả nhìn cũng không nhìn

tới Dương Tranh nửa mắt, lại càng không có ác ý gì với y.

Dương Tranh tại sao lại có cái cảm giác đó?
Không lẽ người này cũng như gã mù vậy, cũng là tay kiếm khách tuyệt kỹ

đầy mình?

Cỡ hạng cao thủ vũ lâm như vậy, bình thời một người còn khó mà gặp tới,

hôm nay tại sao lại đồng thời đến một nơi tiểu trấn này?

Có phải bọn họ đã ước hẹn với nhau từ trước? Bọn họ lại cái tiểu trấn vô

danh này để làm gì?

Dương Tranh cũng gọi tô miến, và đồ nhắm.
Thật tình y đã quá mệt, chỉ muốn ăn xong lập tức về nhà đâm đầu vào

giường ngủ vùi.

Y đã bị phiền phức quá nhiều, y thật tình không muốn đi xen thêm vào

chuyện gì khác, nhất là chuyện của những người này, bất kỳ ai muốn thò tay

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.