THẤT CHỦNG VŨ KHÍ - Trang 740

Sao trời lấp lánh sáng lạn như bảo thạch, nước mắt trên gương mặt của

Liên Cô chảy thành một chuỗi hạt trân châu dài.

Dương Tranh ở trong một gian nhà hai phòng, một phòng khách một

phòng ngủ, gian nhà không nhỏ, đồ đạc cũng không ít, nhưng lại được dọn
dẹp rất tươm tất.

Không phải là y dọn, Liên Cô làm giùm y.
Lúc y đẩy cửa xông vào nhà, trong phòng khách không có người, chỉ có ly

trà để trên bàn, nguội lạnh từ lâu.

Người khách của y đã nằm xoải dài trên giường trong phòng của y ngủ

thiếp, đầu tóc đen mượt đã được chải thành kiểu tóc quý phi rất lưu hành
bây giờ, đang xõa tung trên gối của y.

Chiếc gối của y trắng tinh, đầu của nàng đen mượt. Trái tim của y đập

hoảng loạn liên hồi, hơi thở của nàng đều đều.

Lông mày của nàng thật dài, thân hình của nàng mềm mại, đùi của nàng

thuôn dài.

Cái nét lão luyện quyến rũ từng trải qua năm tháng, bây giờ trong giấc

ngủ đã biến đi.

Nàng ngủ như một đứa trẻ thơ.
Dương Tranh đứng ở bên giường, nhìn nàng ngây dại như một đứa bé,

nhìn muốn si, tưởng muốn si.

Cũng không biết trải qua bao lâu, Dương Tranh bỗng phát hiện ra Lữ Tố

Văn đã tỉnh lại, và cũng đang nhìn y, ánh mắt đầy vẻ ôn nhu và thương yêu,
cũng không biết trải qua bao lâu nữa, nàng mới dịu dàng nói:

- Anh mệt quá rồi.
Nàng nhích qua một bên giường:
- Anh cũng nằm xuống nghỉ một chút.
Nàng chỉ nói có mấy tiếng, nhưng mấy tiếng đó lại giấu diếm biết bao

tình cảm, có lúc còn hơn cả vạn lời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.