THẤT CHỦNG VŨ KHÍ - Trang 739

Những giọt lệ này rơi xuống là cho một người, hiện tại người đó đang

đứng trước mặt cô.

- Liên Cô, trời tối rồi, cô một mình ngồi đây làm gì vậy?
Cô cúi đầu, tuy đã len lén lau khô đi nước mắt, nhưng cô vẫn còn chưa

ngẩng đầu lên, một hồi thật lâu cô mới nhỏ nhẹ nói:

- Tối hôm qua sao anh không về nhà?
Cô hỏi:
- Tối qua nhà em làm thịt con gà, sáng sớm hôm nay nấu canh luộc mấy

trái trứng, còn để giành cái đùi cho anh nữa đó.

Dương Tranh phì cười, kéo tay cô:
- Hiện tại chúng mình về ăn đây, tôi ăn cái đùi, còn cô ăn canh.
Mỗi lần y cầm lấy tay cô, tuy cô đỏ mặt tía tai nhưng trước giờ không bao

giờ cự tuyệt lấy tay ra.

Nhưng lần này cô dằng tay ra, cúi đầu nói:
- Bất kể anh có chuyện gì, hôm nay phải về sớm sớm một chút.
- Tại sao?
- Hôm nay có một người khách lại tìm anh, đã chờ trong phòng anh cả

nửa ngày rồi đó.

- Có khách lại tìm tôi?
Dương Tranh hỏi:
- Khách ra làm sao?
- Là một cô thật đẹp, đẹp lắm, thơm lắm, còn mặc đồ thật đẹp nữa.
Liên Cô cúi đầu càng thấp xuống:
- Em để cho cô ta chờ trong phòng anh, bởi cô ta nói cô ta là bạn thân của

anh, biết anh từ hồi anh còn mũi chảy lòng thòng.

- Có phải cô ấy tên là Lữ Tố Văn?
- Hình như là vậy.
Dương Tranh chẳng hỏi gì thêm, y bỗng biến thành một con ngựa bị

người ta dùng roi đánh cho chạy như bay đi mất. Lúc Liên Cô ngẩng đầu lên
nhìn, cô chẳng còn thấy tung tích y đâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.