chẳng có ai dám chọc đến ngươi.
Y mỉm cười nói:
- Ngươi thật là một người may mắn, bao nhiêu người muốn bái ta làm
thầy, nhưng ta lại đi chọn ngươi.
Đấy là lời nói thật tình.
Muốn học kiếm pháp của Lam Đại tiên sinh không phải là chuyện dễ
dàng, cái thứ cơ duyên đó chẳng ai muốn đánh mất.
Nhưng Dương Tranh tựa hồ đang ngẫm nghĩ.
Lam Đại tiên sinh bỗng vung kiếm lên một cái, kiếm quang lóe rộng ra,
thanh trường kiếm dài ba thước bảy tấc hình như bỗng dài ra thêm ba thước
nữa, mũi kiếm lại có thêm điểm sáng màu lam, co rút không chừng, sáng rực
chói cả mắt, hình như là kiếm khí trong truyền thuyết.
Kiếm khí bức tới mi mắt người ta, Dương Tranh bất giác bước lùi lại mấy
bước, hô hấp cơ hồ muốn ngưng lại, chỉ nghe soạt một tiếng, một thân cây
nằm ngoài bảy thước đã bị gãy ngang xuống.
Lam Đại tiên sinh kiếm thế vừa phát ra lập tức thu lại:
- Ngươi chỉ cần luyện có một thế đó, dù không phải là vô địch thiên hạ,
đối thủ cũng không còn bao nhiêu.
Dương Tranh tin điều đó.
Tuy y không nhìn ra được chỗ ảo diệu trong nhát kiếm, nhưng một thân
cây chỉ bị kiếm quang lướt qua một cái đã lập tức bị gãy ngang, y thấy được.
Thanh cổ kiếm phát ra tia hàn quang, Lam tiên sinh lấy ngón tay búng vào
sóng kiếm, làm thành tiếng ngân dài, Dương Tranh nhịn không nổi mở
miệng ra khen:
- Hảo kiếm.
- Đây là thanh kiếm báu.
Lam tiên sinh kiêu ngạo nói:
- Ta cầm thanh kiếm này tung hoành giang hồ hai mươi năm nay, tới bây
giờ vẫn còn chưa gặp đối thủ.