THẤT CHỦNG VŨ KHÍ - Trang 744

Trong cái thành nhỏ thuần phác này, cuộc đời rất đơn giản, hiện tại ai ai

cũng đã đi ngủ.

Trừ người mẹ già của Tiểu Hỗ Tử và người vợ mới cưới của lão Trịnh

đang đau lòng muốn chết đi kia, trong thành không chừng chỉ có một người
còn chưa ngủ.

Khách sạn lớn nhất trong thành là khách sạn Duyệt Bảo.
Đây là một khách sạn mới khai trương, phòng ốc còn đang mới mẻ,

nhưng mấy hôm trước bỗng lại bỏ thêm ra mấy trăm lạng bạc trùng chỉnh
một mé dãy phòng phía tây.

Ông chủ khách sạn không muốn bỏ ra bao nhiêu đó tiền tu sửa thêm,

nhưng y không làm không được.

Đấy là vì có người rất có thế lực bắt y phải làm vậy, bởi vì sẽ có một vị

thân phận cực kỳ cao quý lại đây ở một đêm.

Cái vị khách cao quý này là một người rất giảng cứu, tuy y chỉ ở có một

đêm, chuyện gì cũng không được đại khái. Vị khách quý này chính là Địch
Thanh Lân.

Địch Thanh Lân mặc chiếc áo bào rộng màu trắng như tuyết, cầm ly rượu

bạch ngọc đựng đầy rượu lưu ly, nằm dựa nghiêng lên một chiếc ghế dựa lót
da dê xứ Ba Tư màu trắng toát, hình như y đang có tâm sự gì đó, mà làm
như đang đợi ai.

Y đang đợi một người.
Bởi vì bên ngoài đã có người đang gõ cửa, tóc, tóc tóc tóc, gõ như vậy hai

lần, Địch Thanh Lân mới hỏi:

- Ai đó?
- Mười ba tháng giêng.
Người bên ngoài lập lại thêm lần nữa:
- Mười ba tháng giêng.
Đấy là ngày tháng, không phải là tên người. Không chừng không phải là

ngày tháng, mà là một thứ ám hiệu gì đó đã được dàn xếp sẵn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.