THẤT CHỦNG VŨ KHÍ - Trang 771

Một người nếu đã muốn tự tử, sẽ không phát ra tiếng la đầy kinh hãi tuyệt

vọng như vậy.

- Anh nghĩ là cô ấy bị người ta hại chết?
Lữ Tố Văn hỏi Dương Tranh.
- Đúng vậy.
- Người nào lại đi giết một cô bé lương thiện như vậy?
- Một người tính giết em.
Giọng nói của Dương Tranh đầy vẻ thù hận:
- Hắn biết em lại nhà anh, hắn thấy Liên Cô từ trong đi ra, tưởng Liên Cô

là em bèn giết quách.

- Tại sao hắn muốn giết em?
- Bởi vì em đã bắt đầu nghi ngờ Địch Thanh Lân.
Dương Tranh nói:
- Em không thể ở lại đây được nữa, bởi vì Địch Thanh Lân nhất định sẽ

không để cho em sống đâu, một lần chưa giết được, nhất định sẽ có lần thứ
hai.

Y nhìn đăm đăm vào Lữ Tố Văn:
- Vì vậy em phải đi theo anh, anh sẽ không để cho ai làm hại được em.
Ánh mắt của y thành khẩn biết bao, tình cảm của y thành thực biết bao.
Lữ Tố Văn chùi sạch nước mắt, nàng nói giọng cương quyết:
- Được, em đi theo anh, bất kể anh đem em đi đâu, em cũng sẽ đi đó.
Trái tim của Dương Tranh đã vỡ tan ra.
Cái thứ tình cảm thấm nhập vào cốt tủy như thế, cũng như là bị đau đớn

dằn xé vậy, có thể làm người ta tan vỡ trái tim ra, thình lình bọn họ đã ôm
nhau cứng một chỗ.

Đây là lần đầu tiên bọn họ đã thân mật với nhau như vậy.
... Một thứ áp lực từ bên ngoài vào, thường thường sẽ làm cho khoảng

cách giữa một cặp tình nhân tuy đã thương rồi mà còn chưa có cách để bày
tỏ với nhau, thu ngắn lại, làm cho tình cảm giữa bọn họ lại càng sâu đậm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.