THẤT CHỦNG VŨ KHÍ - Trang 778

Kiếm quang múa lên một vòng, bỗng trùm xuống như hòn núi, hai kẻ sát

nhân đã nằm gục trên vũng máu của mình.

Dương Tranh vừa kinh hãi, vừa mừng rỡ thất thanh la lên:
- Ông đó sao?
Một người đầu đội mũ rộng vành mặc áo xanh đang đứng dựa vào thân

cây nhìn y, ánh mắt ôn hòa đã mất hết sát khí:

- Thanh Long Hội tại sao lại tìm đến ngươi?
Lam Đại tiên sinh hỏi Dương Tranh:
- Ngươi đắc tội bọn họ lúc nào vậy?
- Tôi chẳng làm gì đắc tội bọn họ.
- Chẳng thể nào vậy được.
Lam Nhất Trần nói:
- Thành Long Hội tuy thông thường giết người, nhưng trước giờ không

giết người vô duyên vô cố, nếu ngươi không đắc tội bọn họ, bọn họ sẽ
không đụng gì đến ngươi.

Lam Đại tiên sinh trầm ngâm:
- Trừ phi bọn họ có bí mật gì bị ngươi biết ra.
Đồng tử của Dương Tranh bỗng thu nhỏ lại, hình như y sực nghĩ ra điều

gì, một điều y tạm thời không muốn nói ra.

Lam Đại tiên sinh thở ra:
- Ta xem người nên đi theo ta thôi, hiện tại Thanh Long hội đã tìm đến

ngươi, thiên hạ chỉ e có một mình ta mới cứu được mạng của ngươi.

- Cám ơn ông.
- Cám ơn nghĩa là gì?
Lam Đại tiên sinh lại hỏi:
- Là chịu? Hay là không chịu?
- Tôi chỉ muốn đi theo con đường của tôi.
Dương Tranh nói:
- Cho dù là con đường chết, tôi cũng phải đi tới xem sao.
Lam Đại tiên sinh nhìn y lom lom, lắc đầu cười khổ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.