THẤT CHỦNG VŨ KHÍ - Trang 776

Dương Tranh gật gật đầu, cặp mắt của y đã nhắm lại, hình như y không

nghe trên vách núi có tiếng chân người đang bước xuống.

Tiếng chân còn nhẹ hơn cả tiếng chân hồ ly, chầm chậm bước trên thảm

cỏ, cặp mắt sắc bén như sói đang trừng trừng nhìn không chớp vào bàn tay
của Dương Tranh.

Có hai người đến.
Dương Tranh còn chưa ngủ, trái tim của y đang đập, đập nhanh vô cùng.
Tiếng chân của hai người này quá nhẹ, thân thủ nhất định không phải thứ

vừa, nhưng Dương Tranh thì đã kiệt tận sức lực.

Y chỉ hy vọng hai người này cho rằng y đã ngủ, thừa cơ lại ám toán y, y

mới có cơ hội ám toán lại bọn họ.

Không ngờ rằng, bọn họ Ở tuốt đằng xa đã ngừng chân lại, không những

vậy còn lớn tiếng nói:

- Dương đầu nhi, đêm khuya sương nặng hột như vậy, ngủ ở đây sẽ bị

cảm lạnh đó, chúng ta đặc biệt lại đây đưa ngươi đến một chỗ thật tốt, mời
ngươi đứng lên giùm một cái.

Hai người này hình như tự trọng thân phận, không chịu làm cái chuyện

ám toán người khác.

Trái tim của Dương Tranh chùn xuống.
Hạng người này mới đáng sợ, nếu không phải là thứ cao thủ đệ nhất đẳng,

nhất định sẽ không làm vậy.

Bọn họ chắc chắn đã nắm trong tay tính mạng của Dương Tranh, chẳng

thèm đi ám toán y làm gì.

Hai người đang đứng dưới cây liễu bên cạnh chân núi, trong tay cầm một

thứ bình khí hình thù quái dị sáng loáng, đợi Dương Tranh đứng dậy rồi, bọn
họ mới từ từ bước lại, bước chân vừa nhẹ vừa trầm ổn.

Bọn họ đều trầm tĩnh dị thường.
Dương Tranh đành phải ráng sức cho mình được trấn tĩnh, đứng chắn

trước mặt người đang sợ hãi quá mà toàn thân co lại là Lữ Tố văn, y lớn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.