THẤT CHỦNG VŨ KHÍ - Trang 811

Lão có thể cảm thấy cái hơi hướm lạnh lẽo như băng của cây câu dính vào

đùi mình.

Lão biết cái đùi của mình từ đây đã sắp phải ly biệt với thân hình của

mình, vĩnh viễn phải ly biệt.

Máu tươi bắn ra tung tóe, che hết cả mặt mũi của Dương Tranh.
Đợi đến khi y trừng mắt được ra để nhìn, Lam Nhất Trần đã nằm sóng

soài bên cạnh một gốc cây, gương mặt trắng bệch, không còn một chút máu,
một cái chân đã bị chặt đứt ngang từ đầu gối.

Một tay kiếm khách tung hoành trong giang hồ cả một thời, bây giờ lại

kết cuộc như thế sao.

Trong lòng Dương Tranh bỗng nổi lên một cảm giác thật thương tiếc,

nhưng y còn chưa quên những lời bi phẫn của phụ thân y lúc lâm tử. Y xông
lại trước mặt Lam Nhất Trần hỏi:

- Phụ thân tôi có thù hận gì với ông? Tại sao ông lại đánh người đến trọng

thương như vậy?

Lam Nhất Trần nhìn y, ánh mắt đã lạc thần, gương mặt trắng bệch của lão

bỗng lộ một nụ cười thê lương:

- Đấy là chuyện mười năm trước đây.
Giọng của lão thật yếu ớt.
- Năm ấy vào ngày trùng dương, ta bị năm người còn lại trong bọn Vũ

Đương thất tử truy sát, chạy đến đỉnh Chung Nam nơi Vong Ưu Nham.

Nham cốc cao ngàn trượng, ngó xuống vực thẳm phía dưới, không còn

đường nào trốn thoát, Lam Nhất Trần chắc chắn sắp chết không còn nghi
ngờ gì nữa.

- Nào ngờ phụ thân của ngươi rượt tới, sóng vai cùng ta đánh với kẻ địch,

đánh chết mất bốn người, cuối cùng lại bị một người trong bọn là Vô Căn tử
đánh cho một cú nội gia Kim Ty Miên Chưởng.

Lam Nhất Trần rầu rầu nói:
- Nếu không phải y đã cứu ta, chắc chắn y sẽ không bị trọng thương như

vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.