THẤT CHỦNG VŨ KHÍ - Trang 813

- Bởi vì nhãn lực của ta đã không xong, ta khoe khoang thần nhãn gì đó

lung tung, chính là muốn che giấu cái điểm đó, đêm đó không có sao không
có trăng, ta chẳng thấy Ưng Vô Vật xuất thủ ra sao, y vừa rút kiếm ra, ta đã
biết chết chắc chắn. Chính như mười năm trước bị Vũ Đương thất tử rượt tới
Vong Ưu Nham vậy.

Giọng của lão càng suy nhược, lão chập choạng lấy trong người ra một

bình thuốc màu đen tuyền, bỏ vào miệng nhai một hồi, đem một nửa thoa
vào chỗ đầu gối bị chặt cụt, xé mảnh áo băng bó cẩn thận, còn nửa kia nuốt
vào trong bụng, sau đó mới nói tiếp:

- Vì vậy hiện tại ta đã thiếu cha con ngươi hai mạng người, chỉ có một cái

chân thì ăn nhằm gì?

Lam Đại tiên sinh nói:
- Huống gì ngươi chặt đi một cái chân của ta, cũng là giúp ta được một

chuyện.

Lão còn cười cười lên một tiếng:
- Từ cái trận ở Vong Ưu Nham đến bây giờ, ta đã muốn thoái ra khỏi

giang hồ, nhưng người khác không muốn vậy. Bởi vì ta là Lam Nhất Trần,
Thần Nhãn Thần Kiếm lừng danh thiên hạ, mỗi năm không biết có bao
nhiêu người muốn giết ta để thành danh, bức bách ta phải xuất thủ, Ưng Vô
Vật chỉ bất quá là một trong những người đó thế thôi.

Người ở trong giang hồ, nhất là hạng người như lão, hình như vĩnh viễn

làm như là một con ngựa bị người ta quất roi vào mông, không những không
thoái lùi được, ngay cả ngừng cũng ngừng lại không được.

- Nhưng hiện tại ta đã có thể nghỉ ngơi được rồi.
Lam Đại tiên sinh mỉm cười nói:
- Một kiếm khách chỉ còn có mỗi một chân, người khác đã chẳng thèm để

mắt vào y, dù có thắng được, cũng chẳng vinh hạnh gì, vì vậy không chừng
ta còn có thể nhờ vậy mà sống thêm được vài năm, sống qua được vài năm
thái bình.

Lão nói đấy là sự thực.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.