THẤT CHỦNG VŨ KHÍ - Trang 829

Vì vậy sau này y ở trong tù, bạn bè trong đó đặt cho y một cái biệt hiệu,

gọi là "quái kiểm".

Dương Tranh nhìn y thở ra:
- Tôi thật tình đang hy vọng ông chiếu theo lời ông đáp ứng tôi mà làm,

chỉ tiếc là tôi cũng biết ông nhất định không chịu làm vậy, ông đã lọt chân
vào đó sâu quá rồi.

Lão già nãy giờ đang cúi gằm đầu mài dao bỗng thở ra một tiếng, nói ra

một câu không ai ngờ lão sẽ nói ra.

Lão bỗng than thở rồi nói:
- Con trai của Dương Hận quả thật không hổ là con trai của Dương Hận.
Dương Tranh xoay người lại, kinh ngạc nhìn lão già mài đao thọt chân ốm

yếu suy nhược:

- Sao ông biết tôi là con của người đó?
- Bởi vì dáng điệu của ông bây giờ in hệt lúc tôi gặp y không sai tí nào.
Lão già nói:
- Ngay cả tính khí cũng vậy.
- Ông gặp người lúc nào?
- Đấy là chuyện đã xa xưa lắm rồi.
Lão già mài đao nói:
- Lúc đó tuổi tác của y còn nhỏ hơn ông bây giờ. Còn đang học kiếm, còn

đang học luyện kiếm, sư phụ của y là Thiệu Không Dư kiếm thuật không
hay ho gì, nhưng tài luyện kiếm thì đệ nhất thiên hạ.

Lão già lại thở ra một hơi nói:
- Chỉ tiếc là phụ thân của ông không để ý chí vào chuyện luyện kiếm, vì

vậy mà thuật luyện kiếm của Thiệu đại sư từ đó tuyệt truyền luôn.

Dương Tranh bái lạy xuống:
- Gia phụ đã qua đời từ lâu, lúc còn sống cũng lấy đó làm điều ân hận,

thường thường nói với tôi rằng, nếu người học là thuật luyện kiếm chứ
không phải là thuật đánh kiếm, thì cuộc đời nhất định sẽ hoan lạc hơn nhiều.

Lão già cũng bất giác cảm thương không ngớt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.