- Tôi muốn ông nói ra Vương Chấn Phi hiện giờ đang ở đâu.
Dương Tranh nói:
- Tôi còn muốn ông đi thú nhận tội lỗi.
- Được, ta làm được chuyện đó.
Triệu Chính bằng lòng tỉnh bơ:
- Chỉ tiếc là dù ta có cho chú biết Vương Chấn Phi đang ở đâu, chú cũng
chẳng làm gì được y.
- Tại sao?
Triệu Chính cố ý thở ra:
- Cửa hầu phủ thâm sâu như biển, chú vào được đó bắt người sao?
Địch Tiểu Hầu, Địch Thanh Lân, bao nhiêu chuyện đó vốn không có liên
hệ gì đến y, bởi vì y vĩnh viễn ở trên cao. Những chuyện dơ dáy xấu xa trong
chốn giang hồ làm sao lại dính vào tấm thân trắng toát không nhiễm một
chút bụi trần kia?
Có điều bao nhiêu chỗ trọng yếu đều tập trung vào một con người của y.
Dương Tranh bỗng sực nhớ lại lời nói của phụ thân y lúc còn sống:
... Có những người rất giống con nhện, suốt ngày ngồi dệt võng không
ngớt, đợi người khác sa vào lưới của y, nhưng người đầu tiên bị nằm dính
kẹt trong cái lưới đó chính là y.
... Có những người cho rằng nhện ngu muội, chính con nhện ắt cũng biết
là vậy, nhưng nó không thể không làm vậy, bởi vì cái mạng lưới ấy không
những là lương thực của nó, mà còn là cái lạc thú của nó, không dệt võng là
không cách nào sống nổi.
- Ta sẽ đi tự thú đấy.
Triệu Chính lại nói:
- Ta và bọn họ không phải là một thứ, ta ăn lương bỗng nhà quan, làm
chuyện quan, pháp luật nhà quan đã mọc rễ trong người ta, có những chuyện
ta làm không được.
Y gắng gượng cười lên một tiếng: