THẤT CHỦNG VŨ KHÍ - Trang 828

- Huống gì tuy ta có cấu kết chút ít với bọn họ, thật ra ta cũng chẳng làm

chuyện gì quá tệ, nếu ta ra tự thú, tội trạng cũng không lớn gì, còn chú thì
sao? Có thật chú sẽ vào hầu phủ bắt người không?

Dương Tranh trả lời rất mau lẹ ngắn gọn, mà cũng rất bình tĩnh:
- Đúng vậy.
Y nói:
- Hiện tại tôi đi đây.
- Vậy thì ta tiễn chú đi trước.
Triệu Chính nói:
- Nhưng chú lại đó, nhất định phải đặc biệt cẩn thận.
Dương Tranh chẳng nói gì thêm, nói đến bao nhiêu đó, bất cứ nói thêm gì

nữa cũng dư thừa thôi.

Y bước ra ngoài.
Bọn họ lẳng lặng đi qua cái sân nhỏ, lão già mài dao đang còn ngồi cúi

đầu mài dao, làm như chẳng nghe chẳng thấy điều gì, bởi vì lão ta đang tập
trung tinh thần mài hai cây đao không lấy gì làm trân quý lắm.

Còn thanh phác đao những người trong lục phiến môn hay xài đã được

mài xong, lưỡi đao lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Dương Tranh đi qua bên cạnh lão, Triệu Chính cũng đi qua, bỗng xoay

người hớt lấy cây phác đao chém một nhát vào sau cổ Dương Tranh.

Ít nhất y cũng cho rằng nhát đao đó đã chém vào sau cần cổ của Dương

Tranh, bởi vì y tin chắc nhát đao đó không thể nào trật được.

Chỉ tiếc là y vẫn bị trật.
Dương Tranh hình như đã tính đúng Triệu Chính sẽ làm vậy, y bỗng khom

lưng lại, xoay ngược tay phản kích, lấy cây Ly Biệt Câu đang được bọc lại
bằng miếng vải đánh vào giữa rẻ xương sườn thứ tư và thứ bảy giữa ngực
Triệu Chính.

Xương sường gãy nát, cây phác đao rớt xuống.
Gương mặt của Triệu Chính vì đau đớn và kinh hãi mà nhăn nhúm lại,

nhăn nhúm xong bỗng cứng đơ ra, vĩnh viễn không còn trở lại như xưa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.