THẤT CHỦNG VŨ KHÍ - Trang 836

- Mời ngồi.
Ba người vào phòng, mà trong phòng duy nhất chỗ có thể ngồi được là cái

bồ đoàn đó.

Lấy thân phận của bọn họ, ngồi bệch ra đất chắc chắn là không được rồi.

Vương Chấn Phi nhìn nhìn hai người kia, y không muốn ngồi vào chỗ duy
nhất đó, nhưng Địch Thanh Lân đã nói:

- Hoa Tứ gia, ông ngồi đi.
Hoa Tứ gia nhìn nhìn Vương Chấn Phi, Vương Chấn Phi ngoảnh mặt qua

một bên nhìn bức tường trắng. Hoa Tứ gia chầm chậm ngồi xuống.

- Có phải các ông đang lấy làm kỳ lạ lắm?
Địch Thanh Lân hỏi:
- Rõ ràng là tôi phải chết rồi, tại sao lại còn sống đây?
Y nói chuyện cũng như y giết người vậy, trực tiếp mà hữu hiệu.
Cầu Hành Kiện nét mặt lộ vẻ khẩn trương:
- Ông nói gì? Tôi không hiểu gì cả.
- Tốt lắm.
- Tôi không hiểu, tốt lắm nghĩa là sao vậy?
- Hiểu cũng tốt lắm, không hiểu cũng tốt lắm.
Địch Thanh Lân nói:
- Hiểu hay không hiểu cũng thế thôi.
Y nhìn Cầu Hành Kiện, bình thản hỏi:
- Ông thích chết kiểu nào?
Da thịt đang căng cứng trên gương mặt của Cầu Hành Kiện, trở thành như

những giây đàn đang bị đánh cho rung bắn lên:

- Tại sao tôi phải chết?
- Bởi vì tôi muốn ông chết.
Địch Thanh Lân trả lời mãi mãi vẫn đơn giản và mau mắn.
- Thiên thanh như thủy, phi long tại thiên.
Cầu Hành Kiện gằn giọng nói:
- Ông quên chúng tôi là ai rồi sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.