THẤT CHỦNG VŨ KHÍ - Trang 838

Cầu Hành Kiện không hề cự tuyệt, bởi vì y vốn không muốn cự tuyệt.

Địch Thanh Lân ôm y, không những ôn hòa mà đầy vẻ tình cảm, giọng của y
cũng vậy:

- Ông đi thôi, tôi không tiễn ông nữa đâu.
Nói xong câu đó, y buông tay ra, y buông tay ra rồi, Cầu Hành Kiện còn

đang nhìn y, lấy cặp mắt vừa trống lõng vừa hoang mang vừa sung sướng
vừa đau khổ nhìn y, như si như dại.

Y có thể cảm thấy cái ôm đó rất nhẹ nhàng ôn nhu, đồng thời cũng cảm

thấy có một trận đau đớn kịch liệt.

Đau đớn đến tận xương tủy, đến mạch máu, đến trái tim.
Đợi đến lúc y ngã xuống rồi, y còn chưa biết lúc y bị Ôm choàng lấy, đã

có một lưỡi đao từ sau lưng y đâm xuyên ra trước ngực chỗ trái tim.

Một thanh đao mỏng, mỏng như tờ giấy.
Nụ cười độc đáo của Hoa Tứ gia vẫn còn nguyên vẹn trên gương mặt tròn

tròn của y, chỉ bất quá y thở ra một hơi:

- Tôi phục ông.
Y nói:
- Tiểu hầu gia, hiện tại tôi mới chân chính bội phục ông đấy.
- Sao?
- Tôi đã thấy người khác giết người. Chính tôi cũng có giết người.
Hoa Tứ gia nói:
- Nhưng một người có thể dùng một cách ôn nhu tình cảm như vậy để giết

người, không những tôi chưa từng thấy qua, ngay cả nghĩ còn không nghĩ ra
được.

Vương Chấn Phi nổi gân xanh đầy hai bên thái dương, mu bàn tay và cổ

họng:

- Y có thể dùng cách đó để giết người vì chính y không phải là một con

người.

Địch Thanh Lân lại ngồi xuống, ngồi trở lại chiếc bồ đoàn:
- Ông lầm rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.