THẤT DẠ TUYẾT - Trang 112

Hoắc Triển Bạch thầm giật mình, vội vàng tập trung tinh thần, khẽ gật đầu
một cái.
Không sai, bệnh của Mạt Nhi đã đến nước không thể chậm trễ được nữa
rồi, bất luận thế nào cũng phải trở về trước kỳ hạn! Còn ở đây, Long huyết
châu đã cho vào lò luyện, Ma giáo tự nhiên cũng mất đi mục tiêu, còn
Đồng thì bị phong toả huyệt Khí Hải, chắc là cũng không đến nỗi có
chuyện phiền phức.
“Vậy ta đi chuẩn bị trước.” Gã gật gật đầu, xoay người bước đi.
Trước khi ra khỏi cửa, Hoắc Triển Bạch lại dặn dò lần nữa: “Nhớ kỹ, trừ
phi hắn rời khỏi đây, bằng không tuyệt đối không được giải trừ Huyết
phong!”
“Biết rồi!” Tiết Tử Dạ xịu mặt xuống, bực bội xua tay đuổi khách.

Nhìn bóng Hoắc Triển Bạch xa dần rồi biến mất trong rừng phong đỏ như
lửa, ánh mắt Tiết Tử Dạ ảm đạm vô quang, buông tấm mành xuống nghe
“soạt” một tiếng. Căn phòng bỗng nhiên tối om trở lại, một tia sáng mong
manh chiếu xuyên qua mành trúc, ánh lên gương mặt nhợt nhạt của người
tài nữ.
“Minh Giới,” nàng khẽ vén mành trúc lên, hé mắt nhìn sắc thu bên ngoài
qua khe hở, đột nhiên nói, “Trả Long huyết châu lại cho ta, có được
không?”
Trong bóng tối, cặp mắt Đồng chợt sáng rực lên, bàn tay nắm chặt đốc
kiếm trong vô thức, lặng lẽ rút ra chừng nửa lóng tay.
Sao vậy? Bị Hoắc Triển Bạch nói cho một hồi, nữ nhân này đã nghi ngờ rồi
sao?
“Ha, ta đùa thôi,” không đợi hắn trả lời, Tiết Tử Dạ đã bật cười, buông tấm
mành xuống, quay đầu lại nói: “Đồ đã tặng rồi, lý nào lại đòi lại chứ?”
Không để hắn có thời gian phân biệt xem những lời này là thật hay giả,
nàng đã bước tới cạnh giường, nhón một mũi châm lên, cúi đầu mỉm cười:
“Ta giải trừ Huyết phong cho đệ!”
Giải trừ Huyết phong? Trong khoảnh khắc ấy, đôi mắt hắn chợt sáng bừng
lên như ánh chớp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.