THẤT DẠ TUYẾT - Trang 181


Gió càng mạnh, tuyết càng lớn.
Sau một đêm bôn ba, hai người đã đi qua hoang nguyên Khắc Tư Lặc, vùng
đất tuyết phía trước đã dần lộ ra vết tích của xe kéo và người qua lại – y
biết, đi tiếp nữa là sẽ tới Ô Lý Nhã Tô Đài, ở đó có thể tìm được nơi nghỉ
ngơi, cũng có thể kiếm cỏ cho ngựa ăn.
Trời sáng rất muộn, đêm tuyết tưởng chừng như kéo dài mãi mãi.
Diệu Phong cũng dần thấy buồn ngủ, bàn tay nắm dây cương bắt đầu lỏng
ra, tay kia khẽ lơi, người trong lòng suýt chút nữa thì trượt từ trên ngựa
xuống.
“A?” Tiết Tử Dạ bỗng nhiên sực tỉnh, mở mắt ra thì phát hiện người ôm
nàng cưỡi ngựa kia đã ngủ lúc nào không hay, nhưng không ngờ y vẫn giữ
tư thế đó, bảo vệ nàng tiến về phía trước,
Nàng khẽ thở dài, đưa tay lên định kéo chiếc mũ bị tuột xuống lên cho y,
khoé mắt đột nhiên liếc thấy mặt đất khe khẽ động đậy, như thể dưới đất có
thứ gì đang đội lên.
Là ảo giác?
Chăm chú nhìn lại thì không còn gì nữa. Tám con nựa vẫn không ngừng
chạy băng băng, nhưng con tuấn mã hai người cưỡi thì đã chậm lại rõ rệt,
hơi thở phì phò, không thể nào theo kịp được đồng bạn.
Nhưng, vừa may chính một thoáng chậm trễ đó đã cứu nó.
“Soạt soạt…” Tiết Tử Dạ bỗng nhiên nhìn thấy con ngựa phía trước không
dưng tách thành hai mảnh.
Một thanh trường đao đột nhiên dựng lên dưới đất, chỉ lướt qua một cái, đã
cắt con tuấn mã đang lao đi ra làm đôi! Chỉ nghe một tiếng hí thảm thiết,
máu bắn phọt ra, rải trên nền tuyết trắng, nhìn như mặt đất tách ra những
bông hoa đỏ chói vậy.
Nàng buột miệng thốt lên một tiếng kinh hãi, song lời còn chưa ra tới
miệng thì thân thể đã đột nhiên bốc lên cao.
Một thanh trường đao cấp tốc đâm lên, trong chớp mắt đã đâm qua con
ngựa nàng đang cưỡi, xuyên lên tới tận yên cương.
Diệu Phong đã tỉnh lại từ lúc nào không hay, hai mắt vẫn chưa mở đã ôm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.