THẤT DẠ TUYẾT - Trang 197

thiếu niên cố chấp kia: “Vậy thì được thôi” – cánh tay Diệu Phong khẽ hạ
xuống, vỗ một chưởng xuống mặt băng.
“Rắc rắc” – mặt băng chắc chắn bỗng nhiên tách ra vết nứt lan đi như một
tia chớp. Sông băng trong nháy mắt đã vỡ tan, dòng nước đen ngòm lạnh
buốt há cái miệng khổng lồ nuốt chửng đôi thiếu niên nam nữ đang bỏ chạy
kia vào trong!
“Giờ thì kết thúc rồi.” Y thu tay lại, mỉm cười với thiếu niên cùng tuổi với
mình đang ngây ra kia, nhìn hắn từ từ quỳ gục xuống, gào lên trong tuyệt
vọng.

Kết thúc rồi sao? Không hề.
Mười hai năm sau, trong đêm tuyết nơi đồng hoang này, bóng đen của số
mệnh lại bao trùm lên y một lần nữa.
“Tuyết Hoài… lạnh.” Nữ tử bên trong chiếc áo khoác lông ly miêu kia đang
co rút người, toàn thân run rẩy: “Lạnh quá!”
Diệu Phong cúi đầu, nhìn vẻ ỷ lại trên gương mặt nhợt nhạt kia, bỗng nhiên
cảm thấy như có một mũi kim bạc đâm sâu vào tim mình, một cảm giác bi
thương và bất lực vô cùng vô tận dâng trào lên, cơ hồ muốn làm y sụp
xuống – trước khi y kịp hiểu ra, một giọt nước mắt đã lăn xuống khoé mắt,
trong nháy mắt liền ngưng kết lại thành băng.
Cũng vào khoảnh khắc giọt nước mắt đầu tiên rơi xuống trong suốt 21 năm
ròng, nụ cười biến mất trên gương mặt Diệu Phong.
Y không biết cảm giác chưa từng gặp phải này là gì, chỉ lặng lẽ nhắm mắt
trong gió tuyết.
Y vốn là di côi của hoàng thất Lâu Lan, đã tận mắt nhìn thấy bộ tộc của
mình suy yếu rồi diệt vong. Từ khi được Giáo vương cứu khỏi tay lũ mã
tặc, cuộc đời y chỉ còn lại mục tiêu duy nhất – trở thành thanh kiếm trong
tay Giáo vương. Y chỉ sống vì con người đó, cũng chỉ chết vì con người
đó… không hỏi nguyên nhân, cũng không hề do dự.
Bao nhiêu năm nay, y vẫn luôn bình lặng và an lòng như thế, chưa bao giờ
dao động dù chỉ một chút. Nhưng… tại sao vào lúc này, trong lòng lại dấy
lên một nỗi đau sâu sắc mà bí ẩn như vậy?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.