THẤT DẠ TUYẾT - Trang 226

“Ở đây…” Ngẩng đầu nhìn vách núi cao vạn trượng, nàng do dự ôm chắt
chiếc lò ủ tay vàng tím: “Ta không lên được đâu.”
“Mạo phạm rồi.” Diệu Phong khẽ khom người, đột nhiên ôm ngang lấy
nàng.
Thân hình y nhanh như tia chớp, lao đi vun vút trên băng tuyết trắng xóa,
nháy mắt đã lướt đi được hơn mười trượng. Chắc hẳn là y đã nắm rõ con
đường bí mật trên vách băng này như lòng bàn tay, nên khi Tiết Tử Dạ kịp
nhận ra thì hai người đã lên được tới độ cao tầm mấy chục trượng.
Gió rít vù vù bên tai, nhưng thân hình Diệu Phong vẫn rất trầm ổn, ôm một
người phóng lên vách núi dựng đứng như không, tựa như một con chim
trắng đang đảo lượn giữa băng tuyết. Thậm chí Tiết Tử Dạ còn phát hiện
trong lúc lao đi đó, cánh tay đỡ lấy tay nàng vẫn không ngừng đẩy sang cơ
thể nàng một dòng khí ấm áp – võ công con người này quả thật là cao thâm
khó dò hết sức.
Trong nháy mắt hai người lại lên cao thêm mấy chục trượng nữa, bỗng
nhiên phía sau vang lên một tiếng nổ lớn.
“Xe ngựa! Xe ngựa nổ rồi!” Tiết Tử Dạ thảng thốt nhìn xuống dưới, kinh
hãi kêu lên thành tiếng, xa xa bên dưới vách núi dựng đứng, một quả cầu
lửa đang bốc cháy ngùn ngụt.
Quả cầu lửa đó, chính là chiếc xe ngựa vừa mới chở hai người bọn họ tới
đây!
Lẽ nào bọn họ vừa đi khỏi, gã đánh xe kia đã xảy ra chuyện?
“Ừm.” Diệu Phong chỉ hờ hững buông một tiếng như vậy, gương mặt
không chút cảm xúc, chân trái đạp vào khe nứt trên vách đá, chớp mắt một
cái đã vọt lên cao mấy trượng nữa.
Phía trước xuất hiện một con đường, thấp thoáng thấy có bóng người đang
đứng xếp hàng chỉnh tề chờ đợi - ở đó, chính là Đông Thiên Môn của Đại
Quang Minh cung.
Nhìn bộ dạng thờ ơ hững hờ của y, Tiết Tử Dạ bỗng ngay người kinh hãi,
ngẩng mặt lên, đầu ngón tay bấm chặt vào bả vai kẻ có gương mặt trơ khấc
như khúc gỗ kia, lắp bắp hỏi: “Lẽ nào… lẽ nào là ngươi làm? Là ngươi làm
hả?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.