THẤT DẠ TUYẾT - Trang 272

Không sai, người có thể làm được chuyện này ở Tây Vực, chỉ sợ ngoài kẻ
mới tạo phản Đồng ra, cũng chỉ còn có Diệu Phong sứ tu vi cao nhất trong
Ngũ Minh Tử mà thôi!
Con người đó, được mệnh danh là “bùa hộ mệnh” của Giáo vương, quanh
năm không xuống khỏi núi tuyết, lại càng ít lộ diện ở Trung Nguyên, vì vậy
không ai biết được võ công y cao thấp thế nào.
Vậy thì, tại sao Ma giáo lại phái Bát Tuấn đi đối phó Diệu Phong sứ?
“Mọi người lên ngựa, tiếp tục lên đường!” Gã đột nhiên tung mình lên
ngựa, hét lớn: “Không thể đợi thêm một giây một khắc nào nữa.”

Đêm đó trên tuyệt đỉnh CÔn Luân, trận tuyết lớn kéo dài nhiều năm nay
vẫn rơi liên miên không ngớt.
Trong tuyết, không biết có bao nhiêu người đang mất ngủ.
Trong tiếng gió rú gào, thấp thoáng đâu đây vang lên một âm thanh tựa có
tựa không, thê lương mà thần bí, róc rách như nước chảy, rồi tan vào màn
đêm tĩnh mịch như cái chết.
Diệu Phong đang chìm đắm trong suy tư bỗng nhiên sực tỉnh, khoác y phục
lên mình bước tới trước cửa sổ - song, bầu trời đêm rộng lớn phía trên Đại
Quang Minh cung vẫn đen như mực, chỉ có tuyết trắng là mãi không ngừng
rơi.
Đó là khúc “Chiết Liễu” của Lâu Lan, lưu truyền rất rộng rãi ở vùng Tây
Vực này.
Khúc nhạc quen thuộc đó… đã chôn vùi trong ký ức y cũng sắp được 20
năm rồi chăng? Lẽ nào, ở Đại Quang Minh cung này cũng có người đồng
tộc?

Thử dạ tiêu trung văn Chiết Liễu
(Đêm nay nghe khúc Chiết Liễu)
Hà nhân bất khởi cố viên tình
(Có ai không nhớ vế quê hương)
Trích trong bài Xuân Dạ Lạc Thành Văn Tiêu (Đêm xuân nghe tiếng tiêu ở
Lạc Thành) của Lý Bạch (701 – 762)

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.